- Thứ tôi cần là tiền!
- Được! Tôi cho cô thời hạn là một năm để sinh cho tôi một đứa con. Xong việc thì lấy tiền rồi cút.
- Thành giao!
Giữa hai người có một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau như thế. Cô cần tiền để chữa bệnh cho bố, còn thứ hắn cần là một đứa con để gia đình không ép hôn hắn nữa.
Cô về biệt thự hắn sống với thân phận là một cái máy đẻ thuê. Không danh phận, không cưới hỏi, không có gì cả. Đổi lại, hắn sẽ biến thành cây ATM, cô muốn bao nhiêu chỉ cần mở miệng là có.
Ba mẹ hắn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô!
Sau hai tuần âп áɪ, cuối cùng cô cũng mang trong mình giọt m/á-u của hắn.
- Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt!
Nói rồi hắn lạnh nhạt bước đi thẳng. Nhìn theo bóng lưng vững chãi kia, cô nở nụ cười chua xót.
Quan tâm em hay sợ em làm mất đứa con của anh?
Đã rất lâu rồi hắn chưa ghé lại nơi này. Cả ngày chỉ có cô đơn làm bạn với cô. Cái thai bắt đầu to dần làm cô di chuyển có chút khó nhọc. Nhưng không sao! Đây là con của...
Cô tự cười chế giễu bản thân. Đây là con của hắn! Cô chỉ là cái máy có nhiệm vụ sinh đứa trẻ này ra thôi!
Bệ,nh tình của bố cô đột nhiên trở nặng. Phải can đảm lắm cô mới dám gọi cho hắn. Một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc...phải tới cuộc gọi thứ mười sáu mới có kẻ bắt máy:
- Alô!
Cô sửng người lắng nghe chất giọng ngọt ngào bên kia đầu dây. Là phụ nữ!
- Alô! Ai vậy?
Người kia bực dọc lên tiếng, lát sau còn có tiếng khàn khàn vọng tới:
- Cô cúp máy đi!
Người phụ nữ vâng dạ, lập tức cúp máy.
Cô thẫn thờ buông điện thoại xuống, đột nhiên không chịu được mà quỳ gối.
Hóa ra hắn không về lại nhà mình vì còn đang vui vẻ bên người khác!
Hóa ra hắn...ngay từ đầu chỉ xem như là một công cụ để sinh con mà thôi!
Trong mắt hắn, cô chẳng đáng giá một xu!
Chiều hôm đó bác sĩ gọi điện cho cô, báo tin bố cô qua đời.
Cô thu mình trong góc phòng, không gian tối tăm làm căn phòng thêm hiu quạnh. Cô như rơi xuống vực sâu, nước mắt không tự chủ được mà lăn mãi trên khuôn mặt gầy gò.
Là cô vô dụng, không dám nói điều mình muốn khi có người phụ nữ khác thay hắn nghe máy!
Là cô yếu đuối, không dám gọi lại cho hắn vì sợ lại là kẻ làm phiền cuộc vui của hắn!
Là cô sợ hãi, không dám mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện! Cái c/h-ết của bố cô, mươi phần đêu là cô tự chuốt lấy!
Đột nhiên cánh cửa phòng mở tung ra. Kế đó, một thân ảnh cao lớn xuất hiện, ánh đèn sáng chói đằng sau làm lu mờ đi khuôn mặt cương nghị.
- Nói! Ban sáng cô gọi điện cho tôi để làm gì?
Cô đưa ánh mắt thất vọng nhìn hắn. Ẩn sâu trong đôi mắt ướt nhẹp là sự đau đớn đến tuyệt vọng.
Cô im lặng không trả lời, chỉ lạnh nhạt lau nước mắt rồi đứng dậy lướt qua người hắn. Đi được vài bước, cô có hơi khựng lại, giọng điệu nghe hết sức xa xăm:
- Thai rất tốt! Cảm ơn đã quan tâm!
Một lời cảm ơn kia nghe hết sức xa lạ. Hắn tự dưng cảm thấy rất bực bội, vội túm lấy tay cô mà uy һɪếρ:
- Tôi hỏi lại lần nữa! Rốt cuộc là có chuyện gì?!
Nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này, hắn thấy rõ đôi mắt sưng mọng của cô. Đôi môi khô khốc khẽ mím lại, cư nhiên cô giựt phắc người ra, lắc đầu:
- Tôi cũng nói rồi! Cái thai đang phát triển rất tốt, anh không cần phải biết thêm gì đâu!
Cô loạng choạng cất bước, bóng lưng chìm vào cô liêu đến tội nghiệp. Hắn nhìn cô, tức giận vớ lấy bình hoa gần đó đập xuống sàn. Mảnh vỡ bắn tung tóe, hắn mất kiểm soát lao ra khỏi nhà.
Hôm sau, cô đang ngồi may một chiếc áo nhỏ thì đột nhiên vị quản gia đi tới, giọng điệu hết sức ái ngại:
- Lạc tiểu thư! Thiếu gia bảo cô vào phòng, bất luận có chuyện gì cũng không được ra ngoài!
Cô gật đầu, nhanh chóng đi lên phòng. Chưa đầy vài phút sau, bên dưới có tiếng phụ nữ rất rõ ràng:
- Anh Doanh! Biệt thự đẹp thật đó!
- Mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi theo quản gia lên phòng chờ tôi!
Tiếng của hắn lạnh lùng vang lên. Cô đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Thì ra hắn bảo cô vào đây là vì không muốn người phụ nữ khác nhìn thấy cô!
Ra là vậy!
Một mình cô ngồi trong phòng, ánh đèn không thể rọi sáng tâm hồn đen ngòm và mục nát của cô. Cô hiểu rồi! Không hi vọng gì nữa!
Hắn cũng phải thỏa mãn Ԁ.ụᴄ ᴠọ.пɡ của bản thân, cô lấy tư cách gì mà trách người ta?
Ngay từ đầu hắn đã phân rõ ranh giới, tại sao cô lại không biết sống ૮ɦếƭ mà cứ lao đầu theo như vậy?
Lạc Dạ! Đến lúc sống thật rồi!
Cô ngồi thẩn thờ suốt một đêm, không thể ngủ vì chốc chốc lại vang bên tai tiếng гê.п г.ɪ̉ đầy Ԁ.âᴍ đã.ng. Dơ bẩn! Thật dơ bẩn!
Sáng hôm sau,cô đánh liều đi ra ngoài. Cô đang mang thai, hắn không dám làm gì cô đâu!
Kết quả vừa đi tới hành lang bắt gặp ngay hắn đang đi tới, bên tay còn có phụ nữ hết sức nóng bỏng. Hắn thấy cô liền hết sức bất ngờ. Người phụ nữ kia giương mắt:
- Anh! Ai đó vậy?
Hắn thản nhiên lướt qua người cô, thản nhiên buông hai chữ:
- Người hầu!
Cô mỉm cười nhợt nhạt, mặc kệ ánh mắt chán ghét của người phụ nữ kia mà đi xuống dưới.
Khuôn mặt của người kia khá giống cô!
Một tuần sau, hắn lại dẫn cô tình nhân mới về, nhưng không cấm cô ở trong phòng nữa. Và đương nhiên mỗi lần như vậy cô cũng chỉ lơ đi, không quan tâm bọn họ.
Tư cách đâu mà quan tâm? Hả?!
Cô phát hiện một chuyện, cứ mỗi một người anh ta dẫn về lại có một nét gì đó rất giống cô. Nếu không phải đôi mắt thì sẽ là đôi môi. Cứ lần lượt người này đến người khác,ít nhất phải có một nét gì đó giống cô!
Một buổi sáng nọ, đột nhiên hắn dậy rất sớm, còn chủ động đi tới ngồi ăn sáng với cô. Cô không đưa mắt nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt ăn cho xong.
- Sao dạo này cô không đòi thêm tiền vậy?
Cô nhún vai không trả lời. Số tiền đó là để chăm bố, bây giờ bố không còn thì tiền cũng không cần!
Hắn chả biết chuyện cô lấy tiền hắn để chữa chạy cho ba. Hắn nghĩ cô dùng tiền để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, ham mê danh lợi mới sẵn sàng Bán th*n mình như vậy.
Tóm lại, cô là kẻ dơ bẩn trong mắt hắn!
- Tôi hỏi anh một câu được không? Tại sao những người phụ nữ đó đều có nét giống tôi như vậy?
Hắn hơi giật mình, thoáng chốc không biết trả lời thế nào. Tuy vậy hắn vẫn khéo léo che đi sự ấp úng đó:
- Đừng có mà ảo tưởng! Cô cần tiền để tiêu sài thì tôi cũng cần đàn bà để mua vui cho bản thân. Ăn xong thì cút khỏi mắt tôi!
- Không cần phải đuổi! Tôi vốn dĩ cũng chả muốn nhìn thấy anh đâu!
Cô đứng dậy dọn đi bàn ăn, để lại hắn một mình trong nhà bếp rộng lớn.
Đi lên lầu, vô tình cô va phải một người. Là người phụ nữ hắn mới dắt về hôm qua. Cô không đếm xỉa bỏ đi, nhưng chưa được vài bước đã nghe tràng cười khinh bỉ:
- Có thai với anh Doanh sao? Có chắc đó thật là con của anh ấy không?
Cô không trả lời, nhanh chân bước vào phòng. Ả tức giận xông tới túm lấy cô, gằn giọng:
- Có tật giật mình sao? Khôn hồn thì cút khỏi anh ấy, mang theo cái thứ dơ bẩn này đến một nơi nào đó đi! Con của anh Doanh phải có tôi làm mẹ!
- Cô cũng ảo tưởng quá rồi đó! Tôi dám chắc chưa qua khỏi ngày mai cô sẽ bị anh ta đuổi như chó ghẻ cho xem!
- Cô...
Ả tức giận đưa tay tát cô nhưng bị cô nhanh nhẹn chụp lại. Ả giãy giụa đôi co với cô, chẳng mấy chốc kéo cô ra tận cầu thang. Trong cơn hoảng loạn để chống cự, đột nhiên ả đưa chân gạc lấy chân cô, làm cô mất đà ngã thẳng xuống dưới.
Hắn nghe tiếng động vội vàng chạy ra, nhưng khi ra đến nơi đã thấy cô nằm dưới sàn nhà, m/á/u me be bét. Cô mơ màng thấy hắn chạy tới đỡ mình, nở nụ cười đau khổ:
- Cứu con! Anh mau cứu con!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.