Còn nói là “thông dâm” thì quá độc miệng rồi…
Tôi cũng thấy lạ, hồi trước Trần Ngọc Thanh đối xử với Trương Vĩ An tốt lắm mà…
Đúng đó, sao lại đột nhiên quay sang cưới Trương Trạch Nhân?
Chẳng lẽ… là vì tiền?
Trời đất, nếu đã như vợ chồng rồi thì… chẳng lẽ cô ấy…
Lời bàn tán càng lúc càng khó nghe, ánh mắt Trương Thư Cầm càng thêm đắc ý.
Nhưng tôi không nổi giận, cũng không vội phản bác.
Tôi đột nhiên “òa” lên một tiếng, rồi… quỳ ngay xuống trước mặt Trương Thư Cầm.
“Thư Cầm… sao em lại nói vậy? Chị đã đối xử với em tốt biết bao, sao em nỡ bịa ra những chuyện như thế…”
“Chị không phủ nhận là từng yêu Trương Vĩ An. Nhưng mọi người ở đây đều biết. mỗi lần chị gặp anh ta, em đều có mặt. Bây giờ em nói chị và anh ta đã là vợ chồng từ lâu. ý em là sao?”
“Chẳng lẽ em đang nói… ba người chúng ta từng ‘làm cái chuyện đó’ cùng nhau à?”
Lời vừa thốt ra, cả sân cưới lặng như tờ.
Cho dù trước đó có người từng nghi ngờ tôi, thì giờ phút này cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Dù miệng lưỡi sắc sảo đến đâu, Trương Thư Cầm cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi.
Sao có thể đối phó với tôi. người từng sống hơn nửa đời người, đã trải qua bao nhiêu sóng gió?
Bị tôi đẩy vào thế khó như vậy, cô ta lập tức bối rối, lắp bắp:
“Không… không phải ý đó… em chỉ muốn nói… nhà em sớm đã coi chị là con dâu rồi…”
“Vậy thì càng quá đáng!”. Tôi bật khóc, giọng ngày càng cao:
“Thư Cầm, hôm đó anh em chia tay chị, em cũng có mặt! Hàng xóm xung quanh chắc cũng nghe thấy!”
“Anh ta nói gì? Nói cưới thì cưới, nhưng không đăng ký! Trần Ngọc Thanh tôi có kém cỏi gì? Không đăng ký kết hôn mà vẫn muốn tôi gả? Muốn tôi làm thiếp cho nhà các người sao?”
“Chẳng lẽ cứ là sinh viên đại học thì có quyền cưới hai vợ một lúc à?”
Trương Thư Cầm liên tục lùi về sau, sắc mặt trắng bệch:
“Chuyện đăng ký kết hôn… cũng có thể từ từ bàn tiếp mà. Chị sao lại tùy tiện đi lấy người khác chứ?”
“Tùy tiện?”. Một giọng nam vang lên từ phía cửa.
Trương Trạch Nhân bước ra, ánh mắt lạnh băng:
“Tôi và Ngọc Thanh vốn có hôn ước từ trước. Nhà cô chuyển đến sau nên không biết, nhưng mười dặm tám làng này, ai cũng rõ cả.”
“Anh cô nói muốn cưới, nhưng lại không chịu đăng ký kết hôn, mập mờ đưa Ngọc Thanh về như làm thiếp. Cô ấy không đồng ý, quay lại làm rõ hôn ước với tôi. vậy thì có gì sai?”
Có Trương Trạch Nhân bên cạnh, tôi càng thêm vững vàng.
Từng lời của anh như một điểm tựa, khiến tôi không còn e ngại.
Trương Thư Cầm không dám cãi thêm, chỉ biết che mặt bỏ chạy.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi, những người đứng xem cũng đã hiểu rõ đầu đuôi.
Không phải tôi thay lòng đổi dạ, mà là Trương Vĩ An vô liêm sỉ, đòi cưới mà không chịu chịu trách nhiệm.
Trương Trạch Nhân nắm tay tôi, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Ngọc Thanh, em bị ức hiếp như vậy, chúng ta đi báo công an! Không thể để yên được!”
Tôi vừa định gật đầu thì một vài bác hàng xóm đã kéo tay tôi lại, giọng đầy lo lắng:
Ngọc Thanh à, đúng là con bị oan, nhưng Trương Vĩ An là sinh viên đại học, sau này còn có thể làm quan. Người ta vẫn nói dân đừng dại mà đấu với quan, con đừng làm to chuyện.
Phải đó, từ trước đến nay nó đối xử với em gái rất tốt, con mà kiện nó, cũng chẳng dễ gì thắng nổi đâu.
Dù con với Trạch Nhân có chút tiền, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là người thường.
Bây giờ ai cũng rõ đầu đuôi rồi, thôi thì đừng làm lớn chuyện nữa, giữ tiếng tốt cho mình.
Trương Trạch Nhân nắm chặt tay tôi, giọng khàn đặc:
“Dù có phải ngồi tù, dù có mất mạng, anh cũng không thể để em chịu ấm ức như vậy.”
Tôi cụp mắt xuống.
Từ khi sống lại đến giờ, tôi chưa từng ngừng nghĩ đến việc trả thù Trương Vĩ An và Trương Thư Cầm.
Nhưng tôi có thể làm gì?
Chẳng lẽ đi khắp nơi tố cáo hai người họ có tư tình?
Không có bằng chứng, ai sẽ tin tôi?
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng không để Trạch Nhân đi báo công an.
Tôi kéo anh vào trong nhà, nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định nói:
“Không báo nữa. Chúng ta sẽ thi đại học.”
Trương Trạch Nhân thoáng sững người, sắc mặt chợt u ám. Anh khẽ thở dài:
“Thật ra… anh đã từng đi thi một lần rồi. Nhưng không đỗ. Có lẽ là năng lực không đủ.”
Kiếp trước, tôi chỉ biết cắm đầu theo đuổi Trương Vĩ An, hoàn toàn không hay biết Trạch Nhân từng âm thầm đi thi đại học.
Nhìn ánh mắt đầy tiếc nuối của anh, tôi khẽ vỗ nhẹ lên tay anh, nghiêm túc nói:
“Yên tâm. Trương Vĩ An. cái tên đầu rỗng đó còn thi đỗ được, thì anh chắc chắn cũng có thể.”
“Hơn nữa, chúng ta thi cùng nhau, học cùng nhau, giám sát lẫn nhau. nhất định sẽ làm được.”
Tôi biết Trạch Nhân vẫn chưa thật sự muốn thi lại, có lẽ trong lòng vẫn mang mặc cảm.
Nhưng như thói quen, anh vẫn gật đầu nghe theo tôi:
“Được. Em nói sao thì anh nghe vậy.”
Tôi không phải đang nói suông.
Kiếp trước, để có thể có nhiều điểm chung hơn với Trương Vĩ An, tôi từng miệt mài đèn sách, làm đề, ôn thi rất nghiêm túc.
Thậm chí, điểm thi thử của tôi còn cao hơn hắn.
Nên tôi rất tự tin. tôi hoàn toàn có thể đỗ.
Và tôi cũng tin mình có thể hướng dẫn Trạch Nhân, miễn là anh không quá kém. mà thực tế chứng minh, anh không những không kém, mà còn cực kỳ thông minh.
Tôi đi mua tài liệu ôn thi, vừa học cho bản thân, vừa kèm cặp anh từng chút một.
Không học thì thôi, vừa bắt tay vào mới phát hiện. Trạch Nhân học rất nhanh, rất chắc, trí nhớ lại cực kỳ tốt.
Nếu giữ vững tiến độ này, chúng tôi chắc chắn có thể cùng nhau đỗ đại học.
Từ đó về sau, tôi và Trạch Nhân không màng thế sự, chỉ chuyên tâm đèn sách.
Một tuần trước ngày nhập học, Trương Vĩ An và Trương Thư Cầm lại bất ngờ xuất hiện, phá tan khoảng thời gian yên ổn mà tôi và Trạch Nhân phải khó khăn lắm mới có được.
Trương Vĩ An trông vô cùng sốt ruột.
Vừa mở cửa, hắn đã kéo theo Trương Thư Cầm chen thẳng vào nhà, miệng nói như S***g liên thanh:
“Ngọc Thanh! Anh biết mình sai rồi! Anh sẵn sàng đi đăng ký kết hôn với em!”
“Em lập tức ly hôn với Trạch Nhân đi, rồi chúng ta đến phòng đăng ký. Anh không để bụng chuyện em cưới người khác đâu. cứ như trước kia, được không?”
Tôi chẳng lạ gì màn này. Trương Vĩ An hoàn toàn không phải vì ăn năn hối cải, mà là vì sắp nhập học, không còn tiền nên quay về tìm tôi “tiếp tế”.
Tôi ngán ngẩm, cười nhạt:
“Đừng giả bộ nữa. Anh sắp nhập học rồi, nên mới vác mặt đến cầu xin quay lại, mong tôi tiếp tục bao anh ăn học, đúng không?”
“Nói cho anh biết. KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN ĐÓ.”
“Tôi và Trạch Nhân đang rất hạnh phúc. Không ly hôn. Đừng mơ tưởng!”
Nói xong, tôi dứt khoát mở cửa, giọng lạnh như băng:
“Cút đi. Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.”
Nhưng Trương Vĩ An và Trương Thư Cầm không những không chịu rời đi, mà còn trao đổi ánh mắt, rồi đồng loạt gật đầu.
Trước khi tôi kịp phản ứng, Trương Vĩ An đã rút ra một con dao, kề thẳng lên cổ tôi.
Cùng lúc đó, Trương Thư Cầm nhanh tay đóng sầm cửa lại.
Bị trói chặt vào ghế, tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
Dù sao cũng đã có cơ hội sống lại một lần, tôi tuyệt đối không thể mất mạng dễ dàng như vậy.
Tôi hít sâu một hơi, giọng điềm tĩnh:
“Trương Vĩ An, anh vất vả thi đỗ đại học, giờ định vì tôi mà phá hỏng tương lai à?”
“Hơn nữa, chồng tôi sắp về rồi. Những gì hai người đang làm là phạm pháp, nên suy nghĩ lại đi thì hơn…”
Trương Thư Cầm bật cười khinh bỉ:
“Đừng có giả vờ nữa! Bọn tôi đến là đã thấy. Trạch Nhân đang đạp xe ra chợ, nhìn hướng là biết đi rất xa. Còn lâu mới về.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.