Thời gian nửa năm cũng vì thế trôi đi không quá khó khăn với tôi.
Đợt công tác lần này chính là cấp trên cho tôi một cơ hội để phát triển mình tốt hơn và tôi đã tận dụng được nó rất hiệu quả. Sau khi trở về thành phố A có lẽ tôi sẽ được đề bạt lên vị trí phó giám đốc chuyên ngành thiết kế.
Thời gian còn lại ở thành phố B cũng chỉ còn có ba ngày. Ba ngày này tôi cũng không bận gì nên quyết định ở đây đi chơi đâu đó cho thư giãn đầu óc.
Tôi mặc một chiếc váy dài qua đầu gối màu trắng đi chân trần trên nền cát, ngắm nhìn bình minh trên biển.
Cảnh biển buổi sáng thật đẹp và yên bình.
Nước biển màu xanh thăm thẳm trải dài vô tận, nhìn biển khiến cho tâm hồn yên bình quá.Tôi thoả mãn với mọi thứ tôi có như hiện giờ, không còn mong muốn điều gì hơn là có một cuộc sống yên bình thế này qua ngày.
Chỉ có một việc làm tôi nuối tiếc. Gỡ sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, tiếc nuối vì cho đến tận bây giờ tôi không hề biết được cha mẹ ruột của mình là ai.
Họ sinh tôi ra, bỏ tôi tại cổng trại mồ côi, cho tôi cái tên, sợi dây chuyền này cũng là thứ duy nhất họ để cho tôi.
Tôi không trách họ đã bỏ rơi tôi như vậy, hiểu chuyện rồi, tôi chỉ muốn gặp họ dù chỉ một lần, hỏi họ một câu rằng: Họ có đau lòng khi bỏ rơi tôi không?
Tôi cứ vậy ngồi trước biển rất lâu, thẫn thờ nhìn ngắm bình minh xuất hiện, cảnh tượng này đẹp quá! Giá như có thể cùng người đó....
Tôi tức cười chính mình, cũng là người dưng rồi, nửa năm ly hôn rồi, chắc hẳn bây giờ anh đang hạnh phúc bên người con gái anh yêu lắm!
Ngồi thêm một lúc nữa trên cát, phía xa xa tôi thấy một cặp vợ chồng đang cười nói vui vẻ cũng cùng ngắm bình minh giống tôi, nhìn họ thật hạnh phúc, người vợ xinh đẹp tuy nhìn thấy có vẻ đã qua đầu bốn nhưng vẫn trẻ như gái hơn ba mươi, người chồng cũng không kém, tuấn tú, chững chạc và có sự trưởng thành cuốn hút của một người đàn ông từng trải.
Đặc biệt chính là, người đàn ông kia nhìn vợ mình chan chứa yêu thương cùng cưng chiều, họ vậy mà tình cảm mặn nồng không kém những cặp vợ chồng mới cưới là bao. Tôi mỉm cười, thực ngưỡng mộ họ biết bao!
"Chào cô gái, cô đi một mình đến đây sao?" Không biết là đôi vợ chồng kia đã tiến tới trước mặt tôi từ khi nào, tôi đang ngây người bỗng giật mình, thấy mình hơi thất thố nên bối rối đứng lên mỉm cười "Cháu chào hai cô chú, cháu đi một mình, hai người cũng ra đây ngắm bình minh ạ?!"
"Ừ, chúng ta đi du lịch, nghe nói bình minh ở vùng biển này rất đẹp nên tới đây xem, quả nhiên là thật. Mà sao cháu lại đi một mình thế, nếu đi cùng bạn trai tới đây sẽ tuyệt hơn đấy!"
Người phụ nữ trước mặt tôi nhiệt tình bắt chuyện, nụ cười của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất thân thiết.
"Dạ, cháu đi công tác tại thành phố này, được nghỉ mấy hôm nên tới đây." Tuy biết lời kia của bà ấy chỉ là một đề nghị mang tính xã giao nhưng nghĩ tới anh... tôi cũng không thể cười tự nhiên được.
"Hai cô chú ở lại ngắm cảnh vui vẻ, cháu xin phép" tôi có ý muốn dời đi.
"A...chúng ta có thể làm quen không, ta tên Đỗ Như Lam, đây là chồng ta Cố Hàn." Tôi chưa đi được hai bước lại bị người phụ nữ xinh đẹp kia níu tay ngăn cản.
Không biết vì sao Đỗ Như Lam bà vừa mới gặp cô gái trẻ trước mặt này lại cảm thấy thân thiết đến lạ, bà muốn làm thân với cô ấy, bà rất thích cô gái này, chỉ là cô ấy có tính cảnh giác với người lạ cao thật.
Bà nhìn chồng mình cười khổ một tiếng lại tiến lên trước mặt tôi nhiệt tình nói "Cô không phải sợ đâu, chúng ta không phải người xấu, ta không biết tại sao vừa gặp cô đã thấy rất thân thuộc, chúng ta làm quen nhé. Cô cùng ăn sáng với chúng ta đi!"
Tôi hơi bất ngờ, nếu để ý một chút là có thể nhìn ra hai người trước mắt này có khí chất cao quý, quần áo mặc cũng toàn là hàng hiệu đắt tiền, hẳn là không phải người bình thường rồi.
Hơn nữa, tôi cũng thấy rất có cảm tình và cảm giác thân quen với họ, dẫu không biết vì sao, nhưng người ta đã hạ mình làm quen với tôi, muốn ăn cơm với tôi như vậy nếu tôi mà còn từ chối thì thực là không biết khôn khéo.
Cho nên tôi mỉm cười gật đầu đồng ý. Vậy là tôi đi cùng cặp vợ chồng Cố phu nhân tới nhà ăn bên dưới khu resort cạnh bể bơi nhân tạo cách biển mười lăm phút đi bộ.
"Ha ha, Tuyết Dung, cháu giỏi thật đấy. Trẻ như vậy mà đã sắp làm phó tổng giám đốc rồi! Rất có tiền đồ! Về sau chắc chắn tương lai sẽ rộng mở lắm!" Tiếng cười thánh thót của Như Lam phu nhân ngồi trước mặt tôi đột nhiên vang lên.
Lời khen của bà không có một chút khinh thường nào nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ái ngại khi đột nhiên được người ta khen như vậy.
“Phu nhân đã quá khen! Cháu chỉ muốn cố gắng để cuộc sống tốt hơn một chút thôi!”
Nói chuyện một lúc tôi mới biết được đây là vị phu nhân lừng danh -con dâu của một gia tộc giàu có họ Cố.
Người đàn ông bên cạnh bà ấy chính là Cố Hàn, một đại soái thương trường nổi danh nhiều năm về trước.
Bất ngờ lắm!
Tôi thực không ngờ vậy mà mình lại được gặp họ trong hoàn cảnh này, họ còn rất tốt bụng và thân thiện, tuy Cố Hàn vẫn luôn trầm mặc nhưng vợ của ông ấy lại rất vui tính và hào sảng.
Được một người như vậy khen, tôi đã rất may mắn rồi!
Nhiều người rất muốn tiếp cận họ để được trèo cao, nhưng thân phận cao như họ, làm sao có thể dễ dàng tiếp cận như vậy.
Hôm nay tôi may mắn được ngồi cùng bàn ăn sáng đã là một sự việc không tưởng rồi! Phải cố gắng lắm tôi mới có thể áp chế phấn khích cùng áp lực trong lòng mình trước mặt họ.
"Cố phu nhân thật là một người vui tính và hào sảng." tôi mỉm cười khen ngợi.
"A, cháu không biết đâu, cháu là người đầu tiên khen ta như vậy. Những người ta gặp hầu hết đều là khen ta xinh đẹp và muốn lấy lòng ta thôi!" Đỗ Như Lam che miệng cười thoải mái.
Bà có thể phân biệt được đâu là lời khen thực lòng đâu là lời xu nịnh. Bà rất có hứng thú với cô gái này, không biết tại sao, bà cảm thấy cô ấy tuy ngoài mặt luôn tươi cười nhưng đôi mắt kia lại u buồn như vậy.
Bà thấy đau lòng khi thấy đôi mắt không vui vẻ ấy.
Cố Hàn nhìn thấy điều này từ đôi mắt của vợ mình thì chỉ biết thở dài bất đắc dĩ trong lòng.
Người vợ này cái gì cũng tốt nhưng cứ có cảm tình với ai là lại bỏ mặc ông sang một bên không thèm ngó ngàng, ông không thích điều đó.
Cô gái trước mắt này tuy lấy mất sự chú ý từ vợ ông nhưng ông cũng không khó chịu lắm, cũng giống như vợ mình, ông cũng có một cảm giác thân quen lạ thường với cô.
Hơn nữa, người con gái trước mắt này tâm tư không sâu, phải nói là quá đơn giản, đôi mắt trong veo kia rất sạch sẽ.
Hơn nữa, nó đẹp và có phần giống với vợ ông...Cố Hàn hơi sửng sốt đôi chút nhưng cũng không có nghĩ gì thêm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.