Nửa đêm, điện thoại Lục Kha Dương bỗng nhiên rung lên đánh thức Lâm Thư Thư. Cô đưa tay cầm lấy rồi sắc mặt khẽ biến, đầu Ng'n t ấn vào màn hình, tin nhắn liền hiện ra.
“Em say quá rồi, anh đến đón em được không? Em nhớ anh lắm.”
Tên trong danh bạ được lưu là “tổng đài”, vậy mà nội dung bên trong thì hoàn toàn khác. Lâm Thư Thư cảm giác tim mình đập nhanh như trống bỏi, cô không biết phải làm sao, cả người phát ngốc ở đó rất lâu mới xóa tin nhắn đi, trả điện thoại về vị trí cũ.
Không đâu, Lục Kha Dương là một người chồng tốt, anh là niềm tự hào của cô, chắc chắn không phải như vậy.
Lâm Thư Thư nhắm chặt mắt cố dỗ bản thân ngủ nhưng không thể, trong đầu cô quanh quẩn là hình ảnh Lục Kha Dương Ng*ai t*nh! Anh Ng*ai t*nh rồi, làm sao cô có thể chấp nhận một người chồng luôn quan tâm săn sóc mình lại ở phía sau có người phụ nữ khác đây?
Nước mắt chảy dài trên mặt Lâm Thư Thư, cô kéo chăn xuống giường rồi vào nhà vệ sinh, vừa xả nước vửa khóc nức nở.
..
Ngày hôm sau, Lục Kha Dương dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho vợ, thấy mắt cô sưng đỏ thì ngạc nhiên tiến tới, đưa tay xoa xoa tóc cô:
“Có phải gần đây công việc làm em áp lực quá không?”
Thỉnh thoảng Lâm Thư Thư lại lén lút khóc vì áp lực cuộc sống quá lớn, nhất là chuyện cô không thể có con đã làm gia đình chồng dị nghị, hàng xóm cũng dị nghị.
Bây giờ Lâm Thư Thư đã hai mươi tám tuổi, cô và chồng kết hôn được ba năm rồi mà mãi chưa thấy có tin vui. Điều khiến cô hạnh phúc là Lục Kha Dương vẫn đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi, khi cô biết anh Ng*ai t*nh thì toàn bộ thế giới của cô như sụp đổ trước mắt.
Lục Kha Dương cúi đầu định hôn lên trán Lâm Thư Thư nhưng cô lại giật mình né sang một bên, anh không nghĩ nhiều, chỉ cho là tâm trạng cô không tốt.
“Em ăn sáng rồi đi làm nhé. Buổi chiều thì không cần chờ anh, anh tăng ca.”
Trước đây khi nhắc hai từ tăng ca, trong lòng Lâm Thư Thư chỉ thấy càng thêm yêu thương chồng, cảm giác mình cần nỗ lực hơn nữa để anh đỡ phải cực khổ. Còn bây giờ, cô lại thấy nực cười.
Hôm ấy, Lục Kha Dương không về nhà.
Nửa đêm hôm đó trời mưa tầm tã, anh vẫn nhắn tin trấn an Lâm Thư Thư:
“Anh vì tương lai hai đứa mình mà cố gắng, em đừng lo lắng quá, cứ ngủ trước đi.”
Lâm Thư Thư đáp qua loa rồi thay quần áo ra ngoài, bắt xe đến dưới công ty của Lục Kha Dương.
Toàn bộ đèn trong công ty đều tắt hết, màu đen trước mắt thật giống như thế giới của Lâm Thư Thư lúc này. Cô hiểu mình không thể lừa dối bản thân được nữa, cô ngồi xuống bên vệ đường, nước mắt dâng lên, cây dù trong tay rơi xuống rồi bị gió thổi bay ra xa, cô ngồi khóc như một người điên.
Nước mắt hòa vào nước mưa không ngừng chảy xuống mặt cô, cả người Lâm Thư Thư ướt sũng, khí trời lạnh lẽo, thấm vào tận đáy lòng.
Lục Kha Dương lừa cô! Anh vẫn ngọt ngào yêu thương cô như thường ngày nhưng lại lén lút Ng*ai t*nh, đây là kiểu đàn ông gì vậy chứ? Khốn kiếp! Anh là tên khốn kiếp, dối trá! Anh lừa dối cô!
Lâm Thư Thư không biết cô đã ngồi trước cổng công ty của chồng bao lâu, khi cô về nhà thì trời đã sáng hẳn.
Sáng này là ngày nghỉ của Lục Kha Dương, anh sững sờ khi phát hiện ra cả người cô toàn là nước, vẻ mặt tái nhợt như sắp ngất đến nơi. Anh vội vàng xông qua, lo lắng hỏi:
“Sao vậy? Sao em lại ướt hết thế này? Ban nãy em ra ngoài không mang dù sao?”
Bên ngoài trời vẫn mưa, Lâm Thư Thư phát điên đội mưa rất lâu, giọng khàn khàn, tuyệt vọng hỏi:
“Kha Dương, anh định giấu em đến khi nào nữa?”
“Em nói gì vậy? Anh không…”
“Em vừa từ công ty anh trở lại, không, em đã ở dưới công ty anh cả đêm, em không hề nhìn thấy anh ở đó. Anh lừa em, anh không tăng ca…” Lâm Thư Thư khóc nấc lên, cô không chịu nổi đả kích này, cô không thể chấp nhận được.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.