Chương 01

Kẻ Thay Thế Trở Thành Nữ Hoàng

Đang cập nhật 09/06/2025 09:52:54

Thẩm Lạc nói tôi là một ả tình nhân ngạo mạn.


Lúc này, cô ta tức đến đỏ mặt, đứng đối diện tôi. Mái tóc dài rủ xuống vai, giống hệt tôi, chiếc váy dài màu sắc đơn giản ôm lấy vóc dáng mảnh mai. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất chính là.cô ta trông yếu đuối, đáng thương, còn tôi lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu.


Thẩm Lạc chỉ tay vào mặt tôi, giọng đầy căm phẫn.
“Chu Tiếu, tôi chỉ ra nước ngoài một năm thôi mà cô đã quyến rũ Phó Lăng Khôn đi rồi?! Cô có biết xấu hổ không? Cô có biết liêm sỉ là gì không?”


Tôi khoanh tay trước ng, nhướn mày nhìn cô ta, giọng điệu thản nhiên.
“Xấu hổ là cái gì? Có ăn được không?”


Gương mặt Thẩm Lạc tái xanh vì tức giận, toàn thân run lên, đôi mắt ngập nước.
“Cô thật sự nghĩ mình đã thắng sao? Cô có tin Phó Lăng Khôn vẫn yêu tôi không? Cô chỉ là kẻ thay thế, đến cả vị trí của mình còn không biết hay sao?!”


Tôi siết chặt cánh tay nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười khinh bỉ trên môi.
“Yêu hay không thì tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn một điều.mỗi tối Phó Lăng Khôn đều ở bên tôi.”


Nước mắt Thẩm Lạc lăn dài, cô ta run rẩy chỉ tay vào tôi, giọng lạc đi vì kích động.
“Chu Tiếu, một người phụ nữ không biết xấu hổ như cô, làm sao có thể là con cùng một cha với tôi?!”


Tôi cúi đầu cười lạnh, không đáp.


Thật ra, ngay cả tôi cũng không hiểu nổi tại sao chúng tôi lại là con của cùng một người cha. Nhưng tôi vẫn lịch sự trả lời.
“Có lẽ là vì mẹ của cô cũng giống như tôi.không biết xấu hổ, chen chân vào hôn nhân của người khác, ςướק đi chồng của họ. Sau đó vụng trộm sinh ra cô, một đứa con ngoài giá thú?”


“Cô...!” Thẩm Lạc tức đến mặt đỏ bừng, trông như một con mèo bị giẫm phải đuôi.


Cô ta giơ tay lên, tát mạnh vào mặt tôi. Tôi xoa xoa má, nhướn mày nhìn cô ta, rồi không chút do dự, trả lại cô ta một cái tát y hệt.


Từ nhỏ, Thẩm Lạc sống trong nhung lụa xa hoa, còn tôi thì đã nếm đủ khổ cực của cuộc đời. Sức mạnh của chúng tôi không thể so sánh.


Mặt Thẩm Lạc lập tức sưng đỏ, nước mắt rơi lã chã, trông như chuỗi hạt ngọc bị đứt dây. Cô ta kinh ngạc lùi lại hai bước.


Tôi lấy điện thoại ra, định gọi bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt cô ta bỗng sáng lên.


“Lăng Khôn, em sợ quá!”


Cô ta ôm mặt, chạy về phía cửa, vừa chạy vừa khóc lóc thảm thiết.


Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống, chậm rãi quay đầu lại.


Một bóng dáng cao lớn đứng ngay trước cửa. Gương mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt tối tăm, biểu cảm không chút cảm xúc.


Phó Lăng Khôn đã trở về.


Anh ta ôm lấy Thẩm Lạc, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ta. Cử chỉ dịu dàng đến mức khiến lòng tôi lạnh lẽo. Trong vòng tay anh ta, Thẩm Lạc ngước mắt lên nhìn tôi, nở nụ cười đắc thắng.


Cảm giác thất bại bỗng chốc tràn ngập trong tôi.


Chẳng cần nói cũng biết, tôi đã thua.


Thực ra, ngay từ đầu, tôi chỉ là kẻ thay thế. Tôi được chọn chỉ vì khuôn mặt giống với Thẩm Lạc, khi cô ta tức giận bỏ ra nước ngoài, còn tôi thì nắm lấy cơ hội, chủ động dâng hiến chính mình.


Kẻ thay thế thì mãi mãi cũng chỉ là kẻ thay thế. Tôi lấy tư cách gì mà đòi trở thành nhân vật chính?


Nhưng trong lòng tôi vẫn còn chút không cam tâm. Tôi cười nhạt, bước tới, định lấy cặp tài liệu trong tay anh ta.


“Lăng Khôn, anh về rồi à?”


Phó Lăng Khôn im lặng nhìn tôi, ánh mắt xa lạ, lạnh nhạt, chẳng còn chút thiện cảm nào.


Rõ ràng đêm qua, chúng tôi vẫn còn quấn quýt bên nhau đến tận khuya. Sáng nay, tôi vừa giúp anh thắt cà vạt, tiễn anh ra cửa. Vậy mà giờ đây, anh ta ôm chặt Thẩm Lạc, còn tôi lại trông giống như một kẻ chen ngang vô duyên trong mối tình tôn quý của bọn họ.


Chút hy vọng cuối cùng trong tôi dần dần lụi tắt.


Trong vòng tay của anh ta, Thẩm Lạc khóc thút thít, giọng nói mang theo chút hối hận day dứt.
“Lăng Khôn, em thật hối hận vì đã ra nước ngoài. Nếu em không đi... thì đã không mất anh rồi…”


Phó Lăng Khôn cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến lòng tôi lạnh buốt. Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Lạc.


Mỗi lần vuốt một cái, hy vọng trong tôi lại vơi đi một phần.


Cuối cùng, sau khi cô ta ngừng nức nở, Phó Lăng Khôn ngẩng đầu lên, không nhìn tôi, nhưng câu hỏi lại hướng về Thẩm Lạc.
“Chu Tiếu bắt nạt em à?”


Tôi cắn chặt răng, im lặng.


Thẩm Lạc vội vàng lắc đầu, giọng nói mềm mại đến mức có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng thấy thương xót.
“Chị Tiếu Tiếu chỉ là hơi nóng tính thôi. Thực ra em không có ý gì khác…”


“Hôm nay em tự ý đến tìm anh, chị ấy giận cũng là điều dễ hiểu…”


Cô ta nói với vẻ mặt vô cùng đáng thương.


Tôi cúi mắt, chẳng buồn phản bác.


Vẻ mặt của Phó Lăng Khôn đã nói lên tất cả. Tôi có nói gì cũng vô ích.


Kẻ thay thế thì không có quyền lên tiếng.


Tôi biết mình đã thua. Giống như mẹ tôi từng thua mẹ cô ta.thua một cách triệt để.


Phó Lăng Khôn nheo mắt nhìn tôi, giọng nói đầy ẩn ý.
“Chu Tiếu, ngay từ ngày em bước vào đây, anh đã dạy em phải biết rõ mình là ai. Làm người thì phải biết thức thời.”


Tôi cắn môi, nhếch miệng cười giễu cợt. Tôi giơ tay ra trước mặt anh ta, nở nụ cười rạng rỡ.
“Phó tổng, em rất biết thức thời. Vở kịch này em để lại cho hai người diễn, em xin rút lui.”


Phó Lăng Khôn khựng lại một giây, nhưng không nói gì.


Tôi cúi đầu, điều chỉnh cảm xúc, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Phó tổng, tối nay anh gọi cho em nhé. Chúng ta nói về chuyện chia tay.”


Nói xong, tôi không đợi anh trả lời mà xoay người bước nhanh ra khỏi biệt thự.


Trong lòng tôi có thể rối bời, nhưng lý trí thì chưa bao giờ rõ ràng đến thế.


Lúc này, tôi cần tỏ ra hiểu chuyện một chút, buông bỏ dứt khoát một chút. Với tính cách của Phó Lăng Khôn, nếu tôi làm tốt vai diễn này, tiền chia tay nhất định sẽ không ít.


Tôi chính là kiểu người thực dụng như vậy đấy.


Mất người thì không thể mất thêm tiền.


Tối hôm đó
Phó Lăng Khôn đến gặp tôi.


Anh ta mang theo sổ đỏ của căn biệt thự, một chiếc thẻ vàng và một xấp giấy tờ cổ phần. Đặt tất cả lên bàn, anh ta nói rằng mình sắp đính hôn với Thẩm Lạc và hy vọng từ nay về sau chúng tôi không còn liên quan đến nhau nữa.


Tôi cúi đầu nhìn những tài sản trước mặt, một lúc sau, khẽ gật đầu.


Số tiền này đủ để tôi sống một cuộc đời dư dả.


Tôi ngước lên, mỉm cười, cố tình bắt chước nụ cười của Thẩm Lạc.
“Được rồi, Phó tổng. Mấy năm qua cảm ơn anh đã chăm sóc.”


Phó Lăng Khôn thoáng nhướn mày, ánh mắt mang theo chút ngạc nhiên.


Có lẽ, anh ta không nghĩ rằng tôi lại bình tĩnh như vậy. Không khóc lóc, không làm loạn, không níu kéo, cũng chẳng trách móc.


Tôi cúi đầu thu dọn những "món quà chia tay" của anh ta, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, thoải mái.
“Cảm ơn quà của Phó tổng. Anh yên tâm, em sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh, tuyệt đối không dây dưa.”


Sắc mặt Phó Lăng Khôn trầm xuống.
“Chu Tiếu, chia tay tôi, em vui lắm sao?”


Tôi nhướn mày, cố nén cười. Tôi chỉnh lại câu nói của anh ta.
“Không phải em vui vì chia tay Phó tổng. Mà là vui vì nhận được quà.”

Novel79, 09/06/2025 09:52:54

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện