Chương 03

Kế Hoạch Trả Thù Tiểu Tam

Đang cập nhật 09/06/2025 09:48:31

Tôi gật đầu.


Khi người chăm sóc khách hàng trong điện thoại nói là nhân viên sửa chữa đã tan làm rồi, phải đến giờ làm việc sáng hôm sau mới cho người tới sửa được thì tôi liền cảm thấy ông trời thỉnh thoảng cũng đứng về phía mình.


Lâm Thanh Phong cúp điện thoại, tôi chớp chớp mắt nhìn anh.


“Anh Lâm…” Tôi cắn môi cẩn thận dè dặt hỏi anh, “Tối nay anh có thể ở cùng em được không?”


Chắc là do tôi biểu hiện trông có vẻ sợ hãi quá nên anh đã do dự một hồi, sau đó vẫn đồng ý ở lại cùng tôi.


Nhưng đáng tiếc là căn nhà tôi thuê chỉ có một phòng ngủ đơn.


Chỉ có một chiếc giường.


Anh hình như không hề do dự gì mà đề nghị: “Tôi ngủ ở dưới đất là được rồi.”


Tôi cười “hì hì” thành tiếng.


“Còn có sô pha nữa mà anh Lâm.”


Theo tiếng cười của tôi, không khí trong căn nhà hình như cũng ấm áp lên đôi chút.


Lâm Thanh Phong cũng thật sự nằm trên sô pha thật.


Tôi nằm lên giường, mắt nhìn trần nhà, giả vờ như chỉ vô ý hỏi anh: “Anh Lâm, nếu chị dâu biết thì có tức giận không?”


Anh không trả lời tôi.


Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở giao thoa của tôi và anh.


Ngay khi tôi tưởng rằng anh sẽ không trả lời mình nữa thì anh liền thở dài thườn thượt.


“Cô ấy không chịu ly hôn với tôi.”


Trong lời của anh còn hiện ra sự bất lực không nhỏ.


Hình như thật sự đã hạ quyết tâm ly hôn bằng được rồi.


Tôi cũng thở dài theo, cố làm ra vẻ như rất hiểu chuyện: “Em nghe các cụ hay nói, thà phá hủy một ngôi đền còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân, nếu chị dâu không muốn ly hôn thì hai người cứ sống với nhau cho tốt đi.”


Sống với nhau cho tốt, mới có thể để tôi đập tan hoàn toàn được.


Lời này của tôi, đổi lại là ai nghe thấy cũng đều sẽ nói một tiếng thấu hiểu lòng người.


Nhưng Lâm thanh Phong đột nhiên lại từ sô pha ngồi bật dậy, anh nhìn phía tôi, lại thở dài.


Có lẽ anh có lời gì đó muốn nói với tôi, cuối cùng lại vẫn chẳng nói gì, lại nằm về chỗ cũ.


Buổi sáng, khi tôi còn chưa mở mắt ra thì đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rồi.


Tôi ngồi dậy từ trên giường thì nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn.


Bữa sáng đơn giản nháy mắt đã làm tôi đỏ cả vành mắt, lần cuối cùng tôi nhìn thấy khung cảnh này đã là năm năm về trước rồi.


Mẹ ở trong phòng bếp quay đầu lại nhìn và quở trách tôi: “Cái con bé lười biếng này, còn không thức dậy nữa thì sẽ muộn mất đấy.”


Khuôn mặt của mẹ và Lâm Thanh Phong như chồng lên nhau một cách trùng khớp.


Tôi cầm ly sữa bò trên bàn lên.


“Sao mà trong tủ lạnh của cô chẳng có gì hết vậy?” Trong giọng điệu của anh còn tỏ vẻ không tán thành, “Không phải là cô không nấu cơm đấy chứ?”


Tôi ngẩng đầu lên, đợi cho cảm giác chua xót nơi sống mũi được xua tan rồi mới kéo lê đôi dép đi đến trước bàn ăn.


“Những thứ này đều là anh đi mua hết à?” Tôi nhìn về phía bữa sáng có vẻ ngoài không tệ ở trên bàn ăn, cất lời hỏi Lâm Thanh Phong đang ngồi trước mặt mình.


Anh đưa cho tôi một cái muỗng.


“Chỉ làm một bữa sáng đơn giản thôi.” Anh vừa bóc trứng vừa nói, “Cố gắng ăn đỡ vài miếng đi.”


Tôi cười không nói gì.


Anh cũng không nói thêm gì nữa.


Tôi chỉ yên lặng ăn cháo, đột nhiên trong tầm mắt lại xuất hiện một quả trứng đã được bóc sạch sẽ.


Trước kia mẹ tôi cũng làm thế này.


Bà sẽ vừa bóc trứng vừa trách mắng tôi.


Sau đó sẽ để quả trứng được bóc vỏ sạch sẽ vào trong bát tôi mà không nói lời nào.


“Anh Lâm.” Tôi cúi đầu nhìn quả trứng trắng bóc sạch sẽ ở trong bát, khàn giọng gọi Lâm Thanh Phong một tiếng.


“Hửm?”


Tôi ngẩng đầu cười với anh: “Ngon thật.”


Sắp bằng được mẹ tôi làm rồi.


Hóa ra cháo trắng trứng gà cũng có thể thơm ngon tới vậy.


Từ sau khi tôi khen cơm Lâm Thanh Phong nấu ngon, cứ cách vài ba hôm là anh lại đến nhà tôi.


Làm cơm cho tôi ăn.


Nhưng không hề ở lại qua đêm.


Đôi lúc tôi cũng nghi ngờ, không biết rốt cuộc tôi đã quyến rũ anh hay là đã tìm được một bảo mẫu làm cơm cho mình nữa.


“Anh Lâm, ngày nào anh cũng phải chạy qua chạy lại giữa hai đầu thành phố như thế làm em cảm thấy áy náy trong lòng.” Tôi vừa tự nhiên, thoải mái ăn những món mà Lâm Thanh Phong bưng lên, vừa nói chuyện với anh bằng giọng điệu như đang đau lòng vậy.


Anh đặt bát cơm đã được xới sẵn trước mặt tôi, sau đó đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tôi.


“Mau ăn đi.”


Có nhiều lúc, trong tâm trí tôi đã xuất hiện một cảm giác sai lầm, đó là hình như tôi lại có một ngôi nhà nữa rồi.


Chỉ cần có Lâm Thanh Phong ở đây thì căn nhà này không còn lạnh lẽo như trước nữa.


Một tin nhắn của người phụ nữ kia đã kéo tôi trở về hiện thực.


“Anh Lâm, anh có tin nhắn kìa.” Tôi liếc mắt về phía màn hình điện thoại còn chưa kịp tối lại của Lâm Thanh Phong, lịch sự nhắc nhở anh khi anh đang thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp.


Từ trong phòng bếp anh đáp “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết, nhưng hình như cũng không định ra ngoài xem điện thoại.


Tôi một tay chống cằm, tay kia thờ ơ cầm chiếc điện thoại của anh lên như không để ý, quả nhiên là tin nhắn của người phụ nữ đó.


“Thanh Phong, em biết anh chỉ là không khống chế được mình sau khi uống rượu, em sẽ không bận tâm đâu, hơn nữa trong chuyện đó một phần lỗi cũng ở em. Nếu em không kích động chạy ra ngoài thì anh cũng sẽ không xảy ra chuyện đó. Chúng ta đừng ly hôn có được không anh?”


Hay thật.


Tự đội lốt biến mình thành dáng vẻ của một nạn nhân, còn bày ra bộ dạng như rất thấu hiểu lòng người vậy.


Cô ta thật sự rất biết giả vờ.


Ngón tay tôi lướt lên trên, xem nhật ký trò chuyện dây dưa mãi mấy ngày nay của họ.


“Nếu như anh thấy có lỗi với cô gái kia thì anh có thể hẹn cô ấy ra, em sẽ giúp anh giải thích với cô ấy.” Ngay sau đó lại một tin nhắn được gửi tới.


“Lỡ như có tác dụng thì sao? Chẳng phải trước kia anh nói bố anh để lại cho anh rất nhiều tiền sao? Chúng ta đưa cho cô ấy một ít, coi như là bồi thường. Anh thấy có được không?"


Cứ hết tin này đến tin kia được gửi tới.


Hình như cô ta đang rất khẩn thiết, sốt ruột thì phải.


Nhìn vào nhật ký trò chuyện có thể thấy được rằng, chắc là vì Lâm Thanh Phong muốn ly hôn với cô ta nên từ hôm qua đã dọn ra khỏi nhà của bọn họ rồi.


Lúc này Lâm Thanh Phong từ phòng bếp đi ra, bàn tay thon đẹp của anh đưa ra lấy chiếc điện thoại đó từ trong tay tôi.


Trên màn hình điện thoại bỗng thình lình hiện ra hàng loạt những kiến nghị mà cô ta đưa ra cho anh.


Tôi đỏ vành mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Lâm.”


Anh đọc tin nhắn trong điện thoại xong thì nhíu nhẹ đôi mày.


“Sau này anh đừng nên đến nữa thì hơn.” Tôi cúi thấp đầu, tỏ ra vô cùng tủi thân, “Nhỡ chẳng may chị dâu lại hiểu lầm… Em thật sự không phải là muốn đòi tiền anh đâu… Mọi chuyện đều tại em hết…"


Lâm Thanh Phong đút điện thoại vào trong túi, nâng tay đặt lên trên đỉnh đầu tôi.


Anh thở dài một hơi, không hề trách tôi vì đã lén xem điện thoại của anh: “Nhất Hoà, không trách em được.”


Trước khi đi, anh đã hứa với tôi là trong một thời gian ngắn sắp tới anh sẽ không đến nữa, dặn dò tôi phải ăn uống tử tế.


“Tôi sẽ xử lý xong nhanh thôi.” Anh nói với tôi như vậy.


Tôi đứng ở trước cửa tiễn anh rời đi, không đáp lại lời anh.


Nhìn bóng lưng của anh, tôi đưa tay vén phần tóc lộn xộn hai bên mai về sau tai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.


Đương nhiên phải trách tôi rồi.


Chỉ là có hơi đáng tiếc.


Cuộc sống cứ trôi qua bình yên như thế được vài ngày.


Khi tôi còn chưa tiến hành bước tiếp theo, WeChat của tôi bỗng nhận được một lời mời kết bạn.


Ảnh đại diện quen thuộc.


Tên gọi quen thuộc.


Tôi chấp nhận lời mời kết bạn rất nhanh.


“Chào cô, tôi là vợ của Lâm Thanh Phong.” Vừa chấp nhận lời mời kết bạn xong thì đối phương liền gửi một tin nhắn tới.


Tôi nhìn thấy tin nhắn đó thì ngón tay có hơi run rẩy.


Giây phút này, tôi không biết là mình đã phải đợi nó đến bao nhiêu lâu rồi.


Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy rất lâu, lâu đến khi mắt cũng cảm thấy cay cay.


Đối phương không thấy phản hồi liền gửi thêm một tin nhắn nữa tới.


“Có thể gặp mặt nhau một lần không?”

Novel79, 09/06/2025 09:48:31

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện