Hoàng Thượng thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng không khỏi càng hương tiếc, vỗ nhè nhẹ trên mu bàn tay nàng, tiến tới bên tai nàng thấp giọng nói: “Không phải trong đình này có một phòng tối?” Thấy nàng gật đầu, liền lại nói,”dưới giường phòng tối còn có một lối đi bí mật, cửa lối ra này là thung lũng bên ngoài. Nếu thật có chuyện gì, nàng thấy có người Gi*t lên trên núi, liền chặt bỏ cầu treo, theo đường ngầm kia đi ra ngoài.Trong tủ quần áo của phòng tối kia có ngân lượng, ngân phiếu, còn có quần áo lương khô, xưa nay đều chuẩn bị ở đấy. Nàng cầm những thứ kia liền ra khỏi viện, nếu là......”
Liễu Mạn Nguyệt nghe mà kinh hãi không dứt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn càng nói càng không hết, giống như nhắn nhủ hậu sự, vội vàng giơ tay lên che miệng hắn, chỉ nhìn hắn, cũng trầm giọng nói: “Muốn đi, liền đi cùng nhau, chàng cũng biết, ta cũng không sợ ૮ɦếƭ.”
Sững sờ nhìn nàng, đây là lần đầu tiên nghê “Chàng” và “Ta” từ miệng nàng, nhưng dường như chỉ vào lúc này, mới có thể nhìn rõ lòng nàng, hiểu ý nàng, trong lòng run rẩy mấy cái, giơ tay lên ôm nàng vào trong ng, vỗ nhẹ lên vai nàng: “Trẫm nhất định sẽ không vứt bỏ nàngi mà đi, ngay cả thật gặp gỡ chuyện lớn thế nào, cũng muốn dẫn nàng cùng đi!”
Gió lạnh thấu xương, tấn công từ trong thung lũng thổi ra ngoài, đi ngang qua con kênh này, trở thành gió xoáy, mang theo vô số lá khô,bồng bềnh thổi về hướng nam.
Sáng sớm ngày hôm đó, chúng phi tần đầu tiên là đi đến chỗ Hoàng Hậu thỉnh an, liền tự mình tản đi. Liễu Mạn Nguyệt người còn chưa trở lại Thu Thủy các, liền nghe được tin tức —— Phương thái nữ vấp một cái ở trong viện của mình, động thai rồi.
Mí mắt nhảy lên, Liễu Mạn Nguyệt nắm chặt tay Bạch Oánh, bước nhanh trở về sân nhà mình, lúc này mới sai người đi ra ngoài hỏi thăm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Qua khoảng nửa canh giờ, tin tức hỏi thăm trở lại —— “Là động thai, may mà cung nữ bên cạnh vịn, thật cũng không ra chuyện lớn gì, chỉ là......” Vừa nói, Bạch Oánh đưa mắt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, lại nói, “Chỉ là phải an tâm tĩnh dưỡng, Thái hậu phân phó, bảo nàng không cần đi đâu cả, qua ba tháng đầu này rồi hãy nói.”
Liễu Mạn Nguyệt chậm rãi gật đầu, trầm giọng hỏi: “Là nàng tự mình đi vấp chân?”
Bạch Oánh liếc nàng một cái, rũ mí mắt nói: “Nghe nói, là cung nữ bên người đỡ không vững...... Này cung nữ là dốc lòng hầu hạ Phương lương nhân, lúc này bị Thái hậu phát lạc rồi, lại đề cử một người tới hầu hạ.”
Chân mày cau lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Một bước này không biết là ngã thật hay ngã giả. Nếu là giả dối, đó chính là Phương lương nhân sợ bị người coi là cái đinh trong mắt, cố ý vấp một cái, để Thái hậu có lời bảo nàng cẩn thận sinh dưỡng? Hay là, chuyện này trên có người muốn nàng sảy thai? Dù sao, nói thế nào cũng là cung nữ dốc lòng chăm sóc nàng, nếu là tâm phúc, lần này là thiệt thòi rồi.
Bạch Hương cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, bên ngoài Bạch Huyên đi vào, trong tay bưng trái cây tươi, vào cửa thấy Bạch Hương đang cau mày, thuận miệng hỏi câu: “Làm sao trên mặt nhăn thành thế này? Sắp thành bánh bao cua (*) vừa ăn hôm trước rồi.”
(*)Bánh bao cua:
Bạch Hương nhìn thoáng qua nàng, thở dài, chân mày vẫn nhíu lại: “Ta đang sợ ngộ nhỡ chủ tử có bầu thì làm sao bây giờ?”
Ba người trong phòng, toàn bộ nhìn nàng, nghi hoặc sao nàng lại nói cái này? Ở trong cung này có đứa nhỏ là chuyện vô cùng tốt a.
“Ngộ nhỡ có bầu, đừng nói vấp một cái, chỉ có chủ tử mệt nhọc, không chừng Hoàng Thượng tức giận, liền muốn phát lạc chúng ta đây!”
Bạch Huyên chê cười một tiếng, cũng không sợ Liễu Mạn Nguyệt nổi cáu, gõ đầu Bạch Hương: “Ngươi nha đầu ngốc, dù là chủ tử thật mệt nhọc, Hoàng Thượng lại không biết, nhiều chuyện lớn như vậy chờ Hoàng Thượng đâu rồi, nơi nào còn bận tâm đến chỗ chúng ta? Nhưng mà nếu chủ tử thật mang thai hoàng tử, hoàng nữ, điều tốt cho chúng ta chắc chắn nhiều hơn không ít đây!”
Liễu Mạn Nguyệt giơ tay lên xoa Ϧóþ trên thái dương, gõ đầu Bạch Huyên: “Ngươi nha đầu này ít nói bậy, tính số tuổi ngươi cũng không ít, ngày nào đó cho ngươi ân điển, cho ngươi xuất cung gả ra ngoài đi.”
Bạch Huyên sửng sốt, xoay đầu lại nhìn liễu Mạn Nguyệt, hai mắt trừng thật to: “Chủ tử, nô tài mới mười bảy thôi, sao có thể thả xuất cung?” Quy củ trong cung, cung nữ tầm thường phải làm đến hai mươi lăm tuổi. Nếu được chủ tử thưởng thức, chủ tử nguyện ý sớm thả người, chừng hai mươi tuổi là có thể xuất cung. Bạch Huyên mới chưa qua mười bảy tuổi, lúc này Liễu Mạn Nguyệt nói cái này, thực hơi sớm đây.
Đưa mắt nhìn nàng, trong lòng thầm thở dài, nếu là Bạch Hương cũng thôi, giữ nàng đến chừng hai mươi tuổi rồi khai ân thả ra là được. Nhưng Bạch Huyên, một là không biết những chuyện kia của mình và Hoàng Thượng, thứ hai vốn là miệng rộng, những chuyện này không dám nói cho nàng. Nhưng không nói cho, giống như trước kia cũng may, chỉ sợ mấy ngày nay trong cung nhỡ có chuyện gì, lại để nàng chọc phiền, vậy chính mình có lòng tốt cũng không thể thả nàng đi.
“Chỉ là hỏi không thôi, nhà ngươi có đính thân cho ngươi?”
Bạch Huyên xưa tay có phần đanh đá, lúc này nghe lời này lại thoáng cái đỏ mặt, cúi đầu nhăn nhó một hồi, cúi đầu dậm chân, vung khăn tay: “Chủ tử càng ngày càng không đứng đắn!” Nói xong, ngượng ngùng đỏ mặt xoay người chạy ra ngoài.
Kiểu làm dáng này là lần đầu tiên Liễu Mạn Nguyệt thấy, chỉ giật mình mở to hai mắt nhìn, trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa, thật lâu mới quay đầu lại nhìn Bạch Oánh, Bạch Hương, chỉ chỉ ra cửa: “Nàng......thế mà lại sẽ e lệ?”
Giơ tay lên xoa xoa ng, Bạch Oánh kéo kéo khóe miệng, không có lên tiếng. Bạch Hương gật đầu với Liễu Mạn Nguyệt: “Lời này của chủ tử mới là lạ rồi, sao nàng có thể thật có da mặt tường thành được?”
Vừa dứt lời, Bạch Huyên rõ ràng vừa ngượng ngùng đi ra ngoài, lúc này nhớ tới còn có việc cần làm, lại quay lại cửa phòng, chỉ nhất thời xấu hổ chưa vào ngay, lúc này nghe, giận, nói tiếp: “Ai là thành tường? Đợi đến lúc đính thân cho ngươi? xem ngượng hay không!”
Bạch Hương ngẩng đầu hướng cửa nói: “Ta sớm đã có chủ ý, sao giống ngươi?”
“Ngươi có chủ ý rồi?” Lời này khiến Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, tò mò nhìn Bạch Hương.
“Nô tỳ muốn ở lại trong cung làm cô cô!” Vừa nói, hai mắt liền sáng lên, “Làm cô cô thật tốt a! Được tiểu cung nữ cung kính, người người thấy đều gật đầu khách khí, không phải tốt hơn so với ra ngoài sao?”
“Ngươi không muốn gả người?” Liễu Mạn Nguyệt cũng không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, trong lòng sửng sốt ba phần, bên kia Bạch Oánh cũng kinh ngạc nhìn nàng. Tuy nói trong cung nếu là đi theo chủ tử thực có thể diện, ngày sau liền có thể có thể diện vô cùng. Nhưng rốt cuộc tuổi thanh xuân ngắn ngủi, trong lòng người thiếu nữ nào mà không hoài xuân? Nàng làm sao lại nghĩ như thế?
“Đi ra ngoài có cái gì tốt? Lớn tuổi như thế có thể gả cho nhà tốt lành gì? Còn không bằng ăn ngon uống tốt ở đây.” Bạch Hương nói những lời này thản nhiên tự tại, không hề có chút làm bộ, cũng làm cho Liễu Mạn Nguyệt cùng Bạch Oánh một hồi lâu nói không ra lời.
Cũng phải, loại vấn đề an toàn,chỉ nói đến thức ăn thôi, Thu Thủy các của mình này, trong cả hoàng cung cũng không tìm ra nơi thứ hai có thể so sánh được, chứ nói gì đến những dân chúng thấp cổ bé họng bên ngoài? Thương nhân thì có thể so sánh một hai, nhưng ai bằng lòng làm vợ thương nhân?
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thượng lật tấm bảng Hà tài tử, thỉnh an Hoàng Hậu xong, chúng phi tần mỗi người trở về viện của mình nghỉ ngơi không đề cập tới.
Hoàng Hậu tựa lên giường, để cho hai cung nữ ở bên người quạt, giơ tay lên xoa xoa thái dương, chân mày cau lại.
“Nương nương, sao rồi? Lại đau đầu?” Từ sau ngày mười lăm tháng tám, Hoàng Hậu thường xuyên nhức đầu, Xuân Vũ hầu hạ bên cạnh nhìn lên, vội vàng bỏ đồ trong tay, tới đây xoa cho nàng.
“Không sao, có điều đầu hơi đau một chút thôi.” Hoàng Hậu khẽ lắc đầu, khẽ mở miệng, mở mắt ra, vẫn cảm giác trên đầu giật giật.
“Nghe nói người có bầu, thêm bao nhiêu bệnh tật cổ quái, càng là con trai, sợ là càng gay gắt! Mấy ngày nay chủ tử còn không có nôn oẹ, chờ mấy ngày nữa thì sẽ bị đây.” Phía sau một người đang quạt cười nói.
Hoàng Hậu nghe, nhưng lại không tức giận, chỉ khẽ buông thõng ánh mắt, một tay đặt ở trên bụng, trên mặt cười đến ôn nhu dịu dàng, hẳn là phong thái xưa nay chưa từng thấy.
Xuân Vũ nhìn ở trong mắt, trong lòng thầm thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Luôn là nhức đầu cũng không tốt, chỉ sợ sinh xong đứa nhỏ lại để lại chứng gì, một lát nữa nô tỳ đi truyền thái y tới đây nhé?”
Lông mi Hoàng Hậu run lên, muốn mở miệng nói cái gì đó, lại thấy Xuân Vũ đã đứng lên, đi ra ngoài, lại khép miệng lại, hai mắt xuất thần không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phân phó tiểu thái giám hầu hạ trong viện, để cho bọn họ mời thái y tới đây xong,Xuân Vũ mới xoay người trở vào trong, chỉ thấy Hoàng Hậu chợt mở miệng hỏi: “Tối nay Hoàng Thượng điểm Hà thái nữ?”
“Vâng.....” Xuân Vũ trong lòng vừa động, khẽ đưa mắt nhìn Hoàng Hậu, chỉ thấy sắc mặt nàng quả nhiên trở nên âm trầm rồi, lại thầm thở dài, vội vàng cười tiến lên, “Mặc dù còn có bảy tám, nhưng rốt cuộc cũng nên chuẩn bị đồ lót, giày nhỏ, cũng không biết là hoàng tử hay là hoàng nữ, chuẩn bị trước luôn không sai.”
Nghe lời này, sắc mặt Hoàng Hậu mới lại tốt lên hai phần, gọi lấy mấy bộ lông mèo,lần lượt xem qua, làm cho các nàng từ từ làm ra.
Rốt cuộc có mấy người trong các vào cung làm phi tần, dù ngay cả Hoàng Hậu cũng không rõ ràng, nhưng bốn người vào cung trước kia, các nàng trong các tất nhiên biết rõ. Hà tài tử, Triệu lương nhân, Hoàng Hậu cũng là biết đến.
Cái lương nhân có bầu kia, lúc này mặc dù còn không biết nàng đến cùng phải người bên phe mình không, nhưng ai bảo thời điểm nàng có thai thật trùng hợp?
Mấy ngày trước đây kia chuyện Ngọc tần được điểm, nghe nói sáng sớm ngày hôm sau vị kia đã đi qua rồi, bởi vì chuyện này, Hoàng Hậu rất tức giận, nhưng lại không dám thực sự phát giận, đầu lại ngày càng đau hơn. Lúc này cái Hà tài tử lại được điểm, sáng mai nếu vị kia cũng đi qua...... Thế này còn không biết xảy ra chuyện lớn gì đây!
Nghĩ tới, Xuân Vũ lại thở dài, chỉ mong đợi có thể bình an sinh ra tiểu hoàng tử chính là tốt nhất, nhưng ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì a.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.