Hứa Gia Mộc nghĩ đến Tống Tương Tư lại một mình chạy ra ngoài, liền vọt tới trước phòng ngủ của ba Tống, đẩy cửa ra.
Tống Tương Tư nằm ở trên giường bị hành động bất thình lình của Hứa Gia Mộc làm cho hoảng sợ, cô mạnh ngồi dậy, nhìn Hứa Gia Mộc, có chút hồ nghi hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Gia Mộc thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không có việc gì.”
Sau đó liền đi ra ngoài, thu thập bàn cơm một chút.
Khi định Hứa Gia Mộc quay lại cái phòng ngủ kia của Tống Tương Tư, vừa lúc ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, đinh tai nhức óc, anh dừng lại ở phòng khách một chút, cuối cùng vẫn là xoay người đi phòng ngủ của ba Tống, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tống Tương Tư vùi ở trên giường, lạnh run.
Đáy lòng Hứa Gia Mộc lại là một cơn đau bén nhọn, anh đóng cửa lại, tiêu sái bước nhanh đến bên giường: “Tương Tư?”
Hứa Gia Mộc hô vài tiếng tên của Tống Tương Tư, cô mới thò đầu từ trong chăn ra, cô nhìn anh khoảng nửa phút, cánh môi mới nhẹ nhàng giật giật: “Theo giúp tôi như thế này, được không?”
Hứa Gia Mộc đau lòng càng sâu, anh không hề nghĩ ngợi gật gật đầu, nói một chữ: “Tốt.”
Có thể là do có Hứa Gia Mộc ở cùng, mấy ngày nay Tống Tương Tư rất khó ngủ, bây giờ lại rất nhanh thiếp đi.
Hôm sau khi cô tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mặt trờ ngoài cửa sổ, thời tiết sáng sủa rối tinh rối mù, không tìm thấy một chút bong dáng thời tiết nóng bức.
Tống Tương Tư cảm giác ngủ thật sự rất trầm và lâu, cô giật giật thân thể một chút, xoay người, liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc ngồi ở bên giường, dựa vào vào ghế ngủ.
Lúc này Tống Tương Tư mới nhớ tới, chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Kỳ thật cô luôn luôn không thích yếu đuối trước mặt người khác, tối hôm qua là vì chuyện hạ táng ba, cô thật sự rất khó chịu, mới có thể nói với anh như vậy. Cô đã nghĩ, sau khi cô ngủ anh sẽ rời đi, lại không nghĩ rằng, anh thế nhưng ngồi ở bên cạnh cô cả đêm như vậy.
Sắc mặt Hứa Gia Mộc, thoạt nhìn rất tái nhợt, chỗ hốc mắt có một mảnh xanh đen.
Thời gian gần đây, anh vất vả so với cô gấp trăm lần, toàn bộ chuyện tình ba qua đời, đều là do một mình anh đi làm, cho dù có mệt, cô cũng không nhìn thấy trên mặt anh nửa điểm không kiên nhẫn, từ trong miệng của anh nghe một câu oán hận.
Có thể là do Hứa Gia Mộc đang ngủ, từ lúc Tống Tương Tư gặp lại anh đến nay, đây là lần đầu tiên cô cẩn thận nhìn anh như vậy.
Ngũ quan của anh so với trước đây, không có biến hóa gì, nhưng mà tổng thể làm cho người ta cảm giác, lại thành thục trầm ổn rất nhiều.
Vẻ mặt của anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, chắc là do gần đây quá mệt mỏi đi.
Tống Tương Tư nhịn không được nâng tay lên, hướng về phía hàng mi đang nhíu lại của Hứa Gia Mộc vuốt, đầu ngón tay của cô vừa mới dung phải da của anh, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tay Tống Tương Tư run lên, vội vàng rụt trở về, cô nhìn lại theo tiếng chuông của di động, là di động của Hứa Gia Mộc đặt ở đầu giường, nhìn lên trên màn hình, hiện hai chữ: Tư Tư.
Tư Tư...... Cùng nhũ danh với cô, hai chữ giống nhau như đúc.
Là cô gái tên Dương Tư Tư kia gọi tới sao?
Tống Tương Tư cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh liếc qua, đứng lên, đi ra phòng ngủ, lúc cô đóng cửa lại, cô nghe thấy Hứa Gia Mộc trong phòng ngủ, bị tiếng chuông đánh thức, lúc tiếp nghe còn mang theo vài phần buồn ngủ ௱oЛƓ lung: “Alo? Làm sao vậy?”
“Uh...... Anh không ở Bắc Kinh, bên ngoài ...... Còn không biết khi nào thì trở về? Tốt...... Có điểm vây, uh, tốt, tạm biệt, trở lại Bắc Kinh gặp.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.