Hứa Gia Mộc nắm di động, nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm ánh sang choi trang ngoài cửa sổ, nhìn thật lâu, sau đó mở miệng nói với Lục Cẩn Niên qua điện thoại, nhẹ nhàng chậm chạp một câu: “Em muốn kết hôn .”
Ngữ khí Hứa Gia Mộc nói những lời này không có gợn sóng hay sợ hãi, không có một chút tình cảm, tựa như uông một cốc nước lã, nhưng mà lọt vào trong tai Lục Cẩn Niên, lại giống như hỏa lôi nổ vang, uy lực lớn vô cùng.
Lục Cẩn Niên ở bên kia điện thoại tạm dừng khoảng ba phút, mới mở miệng, hỏi: “Kết hôn với ai? Trước kia thúc dục em nhiều lần như vậy, đều muốn trốn tránh, vì sao hiện tại, lại nghĩ muốn kết hôn? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không......”
“Không có phát sinh chuyện gì.” Tuy rằng ngữ khí của Lục Cẩn Niên vẫn là nhẹ như trước, nghe rất lãnh đạm, nhưng mà lại làm cho Hứa Gia Mộc tinh tường cảm giác được có một chút lo lắng ở trong đó, anh không nói nên lời vì sao, cả người liền trở nên có chút khổ sở, anh nuốt một ngụm nước miếng, mới ổn định giọng nói của bản thân tiếp tục nói: “Cũng không biết muốn kết hôn với ai...... Nhưng mà, em không muốn tiếp tục một mình như bây giờ.”
Trong điện thoại lại là một trận im lặng, Hứa Gia Mộc lúc này không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng, liền hít một hơi, ngữ điệu hơi thoải mái một chút: “Tốt lắm, em còn có chút việc muốn làm, đêm nay gặp.”
Sau đó, Hứa Gia Mộc liền khẩn cấp tắt điện thoại.
Đầu ngón tay anh đều run lên.
Anh dùng lực nắm di động, ngồi trên ghế làm việc ngơ ngác hồi lâu, sau đó giống như là mất đi toàn bộ khí lực, ghé vào trên bàn làm việc, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, qua khoảng một phút đồng hồ, khóe mắt anh có một giọt nước mắt trong suốt, lăn nhào xuống dưới.
-
Tiệc tối bắt đầu từ tám giờ rưỡi, bảy giờ Hứa Gia Mộc cố ý trở về Cẩm Tú viên một chuyến, lúc ở trong phòng thay quần áo chọn đồ, Hứa Gia Mộc theo thói quen cầm một bộ tây trang màu lam, sau đó, liền ngây ngẩn cả người.
Anh nhớ tới, trước kia bản thân không thích mặc quần áo màu lam, là ở năm thứ hai mà Tống Tương Tư xuất đạo, cô nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, cố ý để lại cho anh một chiếc vé vip, vì lễ trao giải thưởng một đêm kia, Tống Tương Tư cố ý đi tới nhà thiết kế riêng của bản thân may một bộ lễ phục, anh cùng đi , ngày đó cô cũng chọn cho anh một bộ quần áo, anh theo thói quen tưởng chọn màu trắng, cô lại khuyên anh chọn màu lam, nói anh mặc màu lam rất có khí chất vô cùng đẹp trai, cẩn thận suy nghĩ một chút, đại khái là từ khi đó trở đi, sau đó rất nhiều lần anh tham gia tiệc tối, tuy rằng mỗi lần mặc quần áo không giống nhau, nhưng mà lại đều là màu lam .
Hứa Gia Mộc tạm dừng trong chốc lát, đem màu lam tây trang treo trở về trong tủ treo quần áo, một lần nữa cầm một thân màu đen tây trang thay.
Từ hôm nay trở đi, anh muốn cố gắng học từ bỏ hết tất cả những thói quen liên quan đến cô.
Tám giờ rưỡi, Hứa Gia Mộc đúng giờ đến cửa khách sạn lớn Bắc Kinh.
Hứa Gia Mộc không đợi người giữ cửa lại mở cửa xe, liền đẩy thẳng cửa xe ra xuống xe, anh vừa ổn định trên mặt đất, khóe mắt dư quang liền nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc, Hứa Gia Mộc liền nghiêng đầu, nhìn thấy ở dưới đèn đường cách đó không xa, Tống Tương Tư ôm Tiểu Đậu Đỏ đứng ở ven đường đón xe taxi.
Cửa xe là cảm ứng, bởi vì Hứa Gia Mộc mở biên độ không lớn, tự động khép kín, cuối cùng ngạnh sinh sinh kẹp lấy ngón tay của Hứa Gia Mộc, anh giống như là hồn nhiên không cảm giác được đau đớn, thẳng đến Tống Tương Tư ôm tiểu Đậu Đỏ bắt xe rời đi, anh mới nghe thấy người giữ cửa bên cạnh, mở miệng lễ phép hỏi: “Hứa tiên sinh? Xin hỏi ngài có cần hỗ trợ gì không?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.