" Cô muốn biết tôi là ai sao ? Mở tai mà nghe cho rõ đây. Tôi là Từ Bách Vũ, người sẽ khiến cô và người yêu cô thân bại danh liệt ! "
Lời nói này vừa dứt, Cẩn Y cùng Nhược Vũ có chút sửng sốt.
" Bách Vũ, anh đang nói gì vậy ? Anh không nên đối đầu với Lộ Lục Quân, anh ta là cảnh sát "
Nhược Vũ lo lắng trước lời nói này của anh, trong lòng càng tràn ngập sợ hãi cùng bất an.
" Từ Bách Vũ ? Anh... Anh không lẽ là đứa cháu trai duy nhất của Từ gia sao ? "
Cẩn Y kinh ngạc mà nhìn anh như không tin vào mắt của mình, nhìn vào xe của anh cùng bộ âu đắt tiền kia cũng biết phần nào về gia thế của anh. Nhưng không ngờ anh lại là cháu trai đích tôn của Từ gia, tứ đại gia tộc có máu mặt trong thành phố.
Nhược Vũ nghe đến Từ gia cũng ngạc nhiên không kém, khi nghe đến tên anh cô cũng không nhận ra nhưng khi nghe thấy Cẩn Y thốt ra thì vô cùng bất ngờ.
Từ Bách Vũ nhếch môi cười châm biếm, cả người ngồi xuống xích đu bên cạnh cô
" Nếu cô biết rồi thì nhớ ra mà tránh xa Nhược Vũ ra ! Đừng để tôi biết cô làm gì cô ấy, nếu không ngay cả ở trong thành phố này cũng không thể ! "
Lời cảnh cáo này vừa thốt ra khiến Cẩn Y vừa sợ hãi vừa buồn cười, cô ta bật cười
" Anh có biết mình đang nói gì không? Lam Nhược Vũ là người đã có chồng, anh cũng không có cơ hội ở bên cô ta đâu ! Vì Lộ Lục Quân sẽ không bao giờ buông tha cho cô ta , anh có bảo vệ cách mấy cũng vô dụng. Có Lục Quân chống lưng, tôi cần gì phải sợ anh ? "
Phụt
" Haha "
Từ Bách Vũ bỗng bật cười, nụ cười có gì đó vô cùng nguy hiểm mang theo mối đe doạ ૮ɦếƭ chóc. Anh chậm rãi đứng dậy bước đến bên cạnh Cẩn Y
" Cô cũng biết cô ấy đã có chồng là Lộ Lục Quân thì tại sao lại còn bám theo anh ta làm gì ? Tôi chỉ là đang học theo cô thôi ! "
Sau đó anh cuối đầu nói nhỏ vào tai của cô ta, nụ cười trở nên lạnh lẽo
" Cô nghĩ tôi sợ Lộ Lục Quân sao ? Đối với tôi , anh ta chỉ là một con muỗi chỉ cần dùng một tay Ϧóþ ૮ɦếƭ ngay tức khắc ! "
Dứt lời , anh chậm rãi đứng thẳng người xoay người đi về phía cô. Để lại Cẩn Y với vẻ mặt trắng bệch không còn chút máu ! Lời đe doạ này là sao ? Rốt cuộc anh ta có quyền thế lớn thế nào mà dám nói như vậy ? Đây chỉ là một lời nói nhưng lại khiến toàn thân cô ta run rẩy đến sợ hãi.
" Nhược Vũ, anh phải đi rồi. Hôm khác lại đến thăm em "
Từ Bách Vũ cuối người khẽ hôn trán cô một cái sau đó đưa tay xoa đầu cô mà lòng cảm thấy đầy thoả mãn.
" Tạm biệt "
Anh cười khẽ, dời mắt nhìn tiểu Bạch ngồi cạnh cô bảo vệ liền nghiêm túc mà nói
" Tiểu huynh đệ, mày phải bảo vệ cô ấy có biết chưa ? Nếu không tao sẽ đem cô ấy đi đấy "
Gâu
Tiểu Bạch như hiểu ý anh liền sủa một cái như đồng ý.
Nghe hai người này nói chuyện với nhau mà cô cảm thấy buồn cười, bất giác môi khẽ cong lên đầy xinh đẹp. Từ Bách Vũ hài lòng liền xoay người bước đi, tiến về xe của mình rồi đạp ga rời khỏi biệt thự. Nhươc Vũ nghe tiếng xe đã đi xa liền đứng dậy đưa tay nắm lấy dây dắt chó gắn nơi cổ Tiểu Bạch, tiểu Bạch hiểu ý liền dẫn dắt chỉ đường cô vào trong nhà. Cẩn Y thấy cô chuẩn bị vào trong thì tức giận gằn giọng
" Lam Nhược Vũ, cô hãy đợi đó. Lục Quân anh ấy sẽ không tha cho cô ! "
" Tôi muốn xem thử anh ta sẽ làm gì tôi"
Dứt lời, Nhược Vũ theo tiểu Bạch vào trong nhà để mặc cô ta tức giận dậm chân.
[...]
2 ngày sau, Lộ Lục Quân công tác trở về nhà còn mua thêm quà từ thành phố khác đem về cho Cẩn Y và thêm một phần cho cô. Hắn đứng trong thư phòng thay đồ thì Cẩn Y từ đầu chạy vào ôm lấy hắn mà sụt sùi nước mắt
" Em làm sao vậy ? "
" Lục Quân, em có chuyện này nhưng mà không biết có nên nói cho anh biết không. Nhưng... Nhưng nó lại có liên quan đến chị Nhược Vũ, em không muốn anh phải chịu cảnh bị phản bội "
Nghe đến đây sắc mặt hắn bỗng trầm xuống, nhiệt độ trong phòng như rơi xuống âm độ.
" Ý em là gì? "
Cẩn Y bổng cười thầm trong lòng nhưng bên ngoài lại nước mắt ngắn dài ôm lấy hắn
" Có lẽ em không nên đưa anh xem, hic. Em sợ tình cảm vợ chồng hai người sẽ không còn. "
" Mau đưa ra ! "
Hắn không kiên nhẫn mà lạnh lùng quát lên khiến cô ta sợ hãi nhanh chóng đưa điện thoại đến trước mặt hắn. Hình ảnh của cô và Từ Bách Vũ ngày hôm đó hiện lên trước mắt hắn, nhìn hai người vui vẻ với nhau làm hắn vô cùng tức giận, tay siết chặt điện thoại như muốn Ϧóþ nát.
" Em... Em chỉ vô tình chụp được. Không biết hai người họ có ý gì không nhưng... "
Chưa kịp để cô ta nói xong, Lộ Lục Quân tức giận bỏ ra ngoài, càng nghe cô ta nói lại càng khiến máu nóng của hắn sôi lên, đôi mắt hằn lên tia máu vô cùng đáng sợ.
Thấy hắn tức giận rời đi lòng Cẩn Y vô cùng thoả mãn, môi nở nụ cười đầy ẩn ý
" Lam Nhược Vũ, ngày tàn của cô đã đến rồi ! Có người khác chống lưng thì sao chứ ? Một khi còn ở trong ngôi nhà này thì không ai bảo vệ cô nổi đâu ! "
[...]
Nhược Vũ ngồi ghế nghiên đầu về phía cửa số mà đón ánh nắng , thư giãn đầu óc thì
Rầm
Cánh cửa phòng bật mở khiến cô giật mình , Lộ Lục Quân nhanh chân bước đến nắm lấy tay cô mà siết chặt khiến Nhược Vũ đau đớn mà lên tiếng
" Lộ Lục Quân anh làm tôi đau ! "
" Lam Nhược Vũ, tôi không ngờ một con mù như cô lại có thể đi quyến rũ đàn ông khi tôi không có nhà ! Cô dám đem đàn ông về nhà để cắm sừng tôi sao ? "
Hắn điên tiếc quát lớn vào mặt cô mà không suy nghĩ đến lời nói của mình.
Nhược Vũ có chút ngạc nhiên vì sao hắn lại biết chuyện này nhưng sau đó hình ảnh Cẩn Y hiện ra thì cô mới hiểu rõ, cô bật cười , nụ cười chế giễu khiến hắn ngạc nhiên
" Anh có quyền gì mà cấm tôi không được dẫn đàn ông về nhà ? Anh nói tôi cắm sừng anh ? Vậy thì anh không cắm sừng cho tôi chắc ? Có qua có lại thôi !"
Lộ Lục Quân hắn cứ nghĩ cô sẽ giải thích cho hắn nghe, sẽ một mực khóc lóc cầu xin hắn tin cô. Hắn không ngờ cô lại có thể nói như vậy, là cô hết yêu hắn rồi sao ?
" Lam Nhược Vũ ! Cô đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi "
" Lộ Lục Quân, anh buông tha cho tôi đi. Anh không yêu tôi thì việc gì phải bắt nhốt tôi ? Tôi đã trả hết nợ cho người yêu anh rồi, làm ơn thả tôi đi đi. Tôi và anh ly hôn "
" HAHA "
Hắn bổng nhiên bật cười , cười đến điên dại. Sau đó mạnh tay lôi cô đứng dậy kéo lại giường ngủ , mặc cho cô vùng vẫy
" Anh muốn làm gì? Lộ Lục Quân, rốt cuộc anh muốn gì hả ? "
Hắn một tay hất cô xuống giường, thân hình to lớn nhanh chóng phủ lên người cô, bàn tay to lớn nắm chặt lấy hai cổ tay cô dơ *** đầu. Hơi thở lạnh lẽo cùng nguy hiểm phả vào mặt cô, nụ cười ghê rợn
" Cô muốn ly hôn với tôi để đến với tên khốn đó sao ? Nếu vậy thì đừng mơ tưởng ! Lam Nhược Vũ cô chỉ có thể để Lộ Lục Quân tôi chơi , chỉ có thể nằm *** tôi mà *** "
Dứt lời hắn đưa tay còn lại xé toạt bộ váy trên người hiện ra cảnh xuân vô cùng đẹp mắt, hắn cuối đầu cắn mạnh lên xương quai xanh đầy gợi cảm kia khiến Nhược Vũ đau đớn. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn nhưng không thể, nước mắt từ hốc mắt chảy dài trên gương mặt đẹp đẽ kia vô cùng bi thương
" Dừng lại. Lộ Lục Quân , cầu xin anh dừng lại "
" Dừng lại ? Đợi tôi chơi ૮ɦếƭ cô đã ! "
Hắn liền dời xuống cắn lấy ภђũ ђ๏ค trên đôi *** trắng muốt kia làm nó sưng tấy, tay dời xuống phía nơi tư mật kia mà trêu đùa.
Nhược Vũ không cam tâm mà cầu xin hắn trong tiếng nấc nhưng đáp lại là sự càn quét mạnh bạo của hắn trên cơ thể mình. Cô không hiểu tại sao cô lại phải chịu đựng những việc này? Cô bây giờ hối hận rồi, hối hận khi gặp hắn, hối hận khi yêu hắn, yêu đến sâu đậm.
Lộ Lục Quân, rốt cuộc hắn phải ђàภђ ђạ cô đến khi nào nữa ?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.