Thanh Vy đứng trước gương trong phòng ngủ, bàn tay vô thức chỉnh lại chiếc váy dạ hội màu đỏ nhung sang trọng. Chiếc váy này là một trong những món đồ được chuẩn bị riêng cho sự kiện tối nay – một buổi tiệc từ thiện tại biệt thự của nhà ông Nguyễn. Đây là dịp để giới thượng lưu tụ họp, nhưng với cô, nó lại là một thử thách không thể né tránh.
Tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Minh Khang xuất hiện, vẫn dáng vẻ chỉn chu và lạnh lùng quen thuộc. “Xe đang chờ dưới nhà,” anh nói, ánh mắt anh thoáng lướt qua cô. “Cô sẵn sàng chưa?”
“Được rồi,” Thanh Vy đáp ngắn gọn, cố giữ vẻ bình tĩnh. Cô khoác chiếc áo choàng nhẹ lên vai và bước theo anh ra ngoài.
Biệt thự nhà ông Nguyễn sáng rực rỡ dưới ánh đèn pha lê. Những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau trước cổng, từng vị khách trong những bộ trang phục lộng lẫy bước vào sảnh chính như thể đây là một sàn diễn thời trang.
Thanh Vy khoác tay Minh Khang bước vào, ánh mắt cô ngay lập tức cảm nhận được những cái nhìn soi mói từ xung quanh. Nhưng cô giữ nụ cười trên môi, như một lớp mặt nạ hoàn hảo che giấu mọi cảm xúc thật.
Họ được dẫn đến bàn tiệc chính, nơi ông Nguyễn cùng gia đình đang tiếp đón các vị khách quan trọng. Ánh mắt sắc sảo của con gái ông Nguyễn – cô Nguyễn Nhã, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để dò xét Thanh Vy. Cô ta mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chứa đựng sự ngạo mạn và châm chọc ngầm.
“Anh Minh Khang, chị Thanh Vy,” cô Nguyễn Nhã cất giọng, ánh mắt lấp lánh đầy ẩn ý. “Thật vui khi lại được gặp hai người. Lần trước, tôi chưa có cơ hội trò chuyện nhiều với chị Vy. Hôm nay chắc chị không ngại, đúng không?”
“Dĩ nhiên là không,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng tự nhiên. “Rất vui được nói chuyện với cô.”
“Chị thật may mắn,” Nguyễn Nhã tiếp tục, ánh mắt lướt qua chiếc vòng cổ lấp lánh trên cổ Thanh Vy. “Không phải ai cũng có cơ hội bước vào thế giới này dễ dàng như vậy.”
Lời nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Thanh Vy. Nhưng trước khi cô kịp đáp, Minh Khang đã lên tiếng, giọng anh điềm tĩnh nhưng mang theo sự sắc bén: “Cô Nguyễn Nhã, có lẽ cô nên tập trung vào buổi đấu giá thay vì đánh giá người khác.”
Không khí giữa họ lập tức trở nên căng thẳng. Nguyễn Nhã thoáng sững lại, nhưng ngay sau đó, cô ta bật cười nhẹ, như thể không hề để tâm. “Anh Minh Khang vẫn thẳng thắn như mọi khi. Tôi thích điều đó.”
Buổi đấu giá bắt đầu, nhưng tâm trí của Thanh Vy vẫn không thể rời khỏi những lời nói vừa rồi. Lần đầu tiên, Minh Khang không giữ thái độ lạnh lùng quen thuộc mà đứng ra bảo vệ cô. Điều này khiến cô cảm thấy vừa ngạc nhiên, vừa mơ hồ về thái độ của anh.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Minh Khang đưa Thanh Vy ra khu vườn phía sau biệt thự để tránh đám đông. Không gian yên tĩnh với ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ nhỏ khiến không khí trở nên dễ thở hơn.
“Tại sao anh làm vậy?” Thanh Vy bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Anh không cần phải bảo vệ tôi trước mặt cô ta.”
Minh Khang đứng im một lúc, ánh mắt anh nhìn xa xăm. “Tôi chỉ không muốn cô bị lấn át.”
“Anh lo lắng cho tôi sao?” Thanh Vy hỏi, giọng cô pha chút mỉa mai. “Hay anh chỉ sợ hình ảnh gia đình mình bị tổn hại?”
Minh Khang quay lại nhìn cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng sâu thẳm. “Cô nghĩ sao cũng được. Nhưng tôi không cho phép bất kỳ ai vượt qua giới hạn.”
“Giới hạn?” Thanh Vy nhíu mày, cảm giác bối rối dâng lên. “Giới hạn nào? Giữa tôi và anh, hay giữa tôi và những người như cô ta?”
Minh Khang im lặng, không trả lời câu hỏi của cô. Anh chỉ nhìn cô một lúc lâu trước khi quay người bước đi, để lại Thanh Vy đứng lặng giữa khu vườn, lòng đầy những câu hỏi không có lời giải.
Sau sự kiện tại biệt thự nhà ông Nguyễn, những ngày tiếp theo diễn ra trong sự lặng lẽ quen thuộc. Thanh Vy cố gắng gạt bỏ những cảm xúc mơ hồ về Minh Khang, nhưng lời nói và ánh mắt của anh hôm ấy cứ như vết khắc, không ngừng lặp lại trong tâm trí cô.
Buổi chiều hôm ấy, khi đang ngồi ở bàn ăn, Thanh Vy nhìn thấy một phong bì được đặt ngay ngắn trên bàn. Cô mở ra và nhận ra đó là một lời mời tham dự bữa tiệc tối của bà Trần Hoài Anh tại biệt thự họ Trần.
“Lại một sự kiện nữa,” cô lẩm bẩm, cảm giác áp lực dâng lên trong lòng. Nhưng điều khiến cô chú ý là dòng chữ cuối cùng của thư mời: “Chủ đề: Gia đình và trách nhiệm.”
Thanh Vy cầm tấm thư mời, cảm giác bồn chồn len lỏi. Cô không hiểu tại sao mẹ chồng mình lại tổ chức buổi tiệc này, và vì sao chủ đề lại mang tính cá nhân đến vậy.
Buổi tối, khi Minh Khang trở về, anh đặt chiếc cặp xuống bàn và nhìn thoáng qua thư mời trên tay Thanh Vy. “Cô đã nhận được thư?”
“Phải,” Thanh Vy đáp, đặt nó xuống bàn. “Anh biết gì về buổi tiệc này không?”
“Một buổi tiệc nội bộ gia đình,” Minh Khang nói, giọng anh trầm thấp. “Mẹ tôi tổ chức nó để bàn về những kế hoạch tương lai của gia đình. Tôi nghĩ bà muốn nhấn mạnh vai trò của từng người.”
“Vậy vai trò của tôi là gì?” Thanh Vy hỏi, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh. “Làm nền cho kế hoạch của mẹ anh sao?”
Minh Khang dừng lại, ánh mắt anh thoáng lộ vẻ khó chịu. “Đây không phải lúc để tranh cãi. Tốt nhất cô nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Tối hôm sau, biệt thự họ Trần sáng rực ánh đèn. Thanh Vy bước vào cùng Minh Khang, cảm giác lạc lõng lại tràn về như mọi lần. Không gian phòng khách lớn được trang trí cầu kỳ với những bình hoa tươi tắn, nhưng không khí thì mang một sự trang nghiêm lạ thường.
Tất cả những người quan trọng trong gia đình đều đã có mặt. Bà Trần Hoài Anh ngồi ở vị trí trung tâm, dáng vẻ ung dung nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, bà lên tiếng, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy:
“Hôm nay, tôi muốn nói về trách nhiệm của từng thành viên trong gia đình, đặc biệt là thế hệ tiếp theo. Gia đình chúng ta không chỉ đại diện cho tên tuổi họ Trần mà còn là nền tảng để duy trì những giá trị lớn lao.”
Ánh mắt bà dừng lại trên Minh Khang, rồi chuyển sang Thanh Vy. “Minh Khang, con là người thừa kế quan trọng nhất trong gia đình. Và Thanh Vy, bây giờ con đã là một phần của gia đình này. Mẹ hy vọng con hiểu rõ trách nhiệm của mình.”
“Dạ, con hiểu,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Hiểu thôi chưa đủ,” bà nói, nụ cười thoáng hiện trên môi nhưng ánh mắt không giấu được sự dò xét. “Mẹ muốn con chứng minh rằng mình có thể đảm nhận vai trò này. Chúng ta cần sự đồng lòng và nỗ lực từ tất cả mọi người.”
Buổi tiệc diễn ra với những cuộc trò chuyện xoay quanh các kế hoạch lớn của gia đình. Thanh Vy cảm nhận rõ rằng mình chỉ như một người ngoài cuộc, một kẻ phải vật lộn để bắt kịp những gì đang diễn ra. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là khi buổi tiệc sắp kết thúc, bà Hoài Anh bất ngờ đứng lên và tuyên bố:
“Để khẳng định sự đoàn kết của gia đình, tôi nghĩ Minh Khang và Thanh Vy nên cân nhắc việc tổ chức một buổi lễ kỷ niệm nhỏ. Đây sẽ là cơ hội để chúng ta giới thiệu một hình ảnh mạnh mẽ và vững chắc hơn.”
Câu nói ấy như một quả bom nổ tung trong lòng Thanh Vy. Cô quay sang nhìn Minh Khang, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. “Dạ, con sẽ cân nhắc,” anh đáp, giọng anh không hề dao động.
Khi rời khỏi biệt thự, Thanh Vy bước đi bên cạnh Minh Khang, lòng ngổn ngang với hàng loạt suy nghĩ. Khi cả hai vào xe, cô không thể kìm nén được nữa. “Anh không nghĩ rằng mẹ anh đang cố ép chúng ta sao?”
“Cô nghĩ mẹ tôi đã bao giờ không ép ai làm gì chưa?” Minh Khang đáp, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Vậy tại sao anh không từ chối?” Thanh Vy hỏi, giọng cô dâng lên sự bức xúc. “Anh luôn để mẹ anh quyết định mọi thứ.”
“Cô nghĩ tôi có lựa chọn sao?” Minh Khang quay sang, ánh mắt anh trở nên sắc bén. “Cô đã bước vào trò chơi này. Cô nên hiểu rằng, mẹ tôi luôn nắm quyền kiểm soát.”
“Nhưng tôi không phải một quân cờ,” Thanh Vy đáp, giọng cô đầy cay đắng. “Tôi là con người. Và tôi sẽ không để bà ấy điều khiển mọi thứ theo ý muốn của mình.”
Lần đầu tiên, Minh Khang không đáp lại ngay. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi quay đi, giọng anh trầm xuống: “Cô nghĩ cô có thể chống lại bà ấy sao? Đừng quá tự tin.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy im lặng. Cô nhận ra rằng, cuộc hôn nhân giả mạo này không chỉ là một ván cờ giữa cô và Minh Khang, mà còn là một trận chiến âm thầm với người phụ nữ quyền lực nhất trong gia đình.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.