Chương 6

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 10:56:41

Buổi sáng tại penthouse bắt đầu bằng tiếng chuông cửa vang lên bất ngờ. Thanh Vy ngồi ở bàn ăn, ly cà phê còn dang dở trên tay. Cô ngẩng lên nhìn Minh Khang, người đang đứng ở góc phòng khách với điện thoại áp bên tai. Không cần phải nói, cô biết ai đang gõ cửa – người quản gia của bà Trần Hoài Anh, mang theo một thông điệp mới.


Minh Khang bước tới cửa, mở ra và đối diện với bà quản gia với vẻ mặt không đổi. Bà ta trao anh một phong bì được niêm phong cẩn thận. “Bà chủ yêu cầu chuyển lời cho cậu và cô Thanh Vy,” bà nói, giọng lịch sự nhưng lạnh lùng.


“Cảm ơn,” Minh Khang đáp ngắn gọn, nhận lấy phong bì và đóng cửa mà không nhìn lại.


Anh quay người, bước về phía bàn ăn và đặt phong bì lên bàn. Thanh Vy nhìn nó, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. “Lần này là gì nữa?” cô hỏi, giọng khẽ run.


Minh Khang không trả lời ngay. Anh cầm lấy con dao nhỏ trên bàn, mở phong bì với động tác dứt khoát. Bên trong là một tấm thiệp mời tinh xảo, ánh vàng nổi bật trên nền giấy trắng. Anh lật tấm thiệp, đọc qua dòng chữ bên trong, rồi đưa nó cho Thanh Vy.


“Dạ tiệc của gia đình Hoàng Gia,” anh nói, giọng anh không giấu được sự chán nản. “Mẹ tôi muốn chúng ta tham dự với tư cách đại diện cho nhà họ Trần.”


Thanh Vy nhận lấy tấm thiệp, đọc những dòng chữ mời gọi đầy hoa mỹ. “Gia đình Hoàng Gia? Là gia đình nào?” cô hỏi.


“Đối tác kinh doanh lớn nhất của chúng ta,” Minh Khang giải thích, kéo ghế ngồi xuống. “Họ là một gia đình quyền lực, và mẹ tôi luôn muốn giữ mối quan hệ thân thiết với họ.”


“Vậy tôi phải làm gì?” cô hỏi, đặt tấm thiệp xuống. “Tôi không biết phải cư xử thế nào ở một sự kiện như vậy.”


“Cô chỉ cần xuất hiện, mỉm cười, và để tôi xử lý mọi chuyện,” Minh Khang nói, giọng anh đều đều như thể mọi thứ đã được định trước. “Đừng làm gì ngoài những điều tôi bảo.”


Thanh Vy không đáp, chỉ siết chặt bàn tay. Cô cảm thấy như mình đang bị đẩy sâu hơn vào một trò chơi mà cô không có quyền kiểm soát. Nhưng cô biết, cô không thể từ chối.


Buổi tối hôm đó, căn penthouse chìm trong sự yên lặng khi cả hai chuẩn bị cho dạ tiệc. Thanh Vy đứng trước gương, mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh thẫm được thiết kế tỉ mỉ, ánh kim tuyến lấp lánh mỗi khi cô di chuyển. Chiếc vòng cổ của bà Hoài Anh tặng hôm trước nằm ngay ngắn trên cổ cô, một lần nữa nhắc nhở cô về vai trò của mình.


Minh Khang bước vào từ phòng thay đồ, ánh mắt anh thoáng lướt qua cô trước khi anh lên tiếng. “Trông ổn đấy,” anh nói ngắn gọn, nhưng giọng anh không có chút tán thưởng nào.


“Cảm ơn,” Thanh Vy đáp, không buồn nhìn lại anh. Cô biết, dù cô có cố gắng thế nào, Minh Khang cũng không thực sự quan tâm.


Dạ tiệc được tổ chức tại một dinh thự lớn bên bờ sông, nơi ánh đèn vàng và tiếng nhạc hòa quyện tạo nên không khí xa hoa nhưng đầy áp lực. Khi bước vào, Thanh Vy cảm thấy như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Minh Khang, với vẻ ngoài tự tin và uy quyền, bước đi bên cô như một biểu tượng hoàn hảo của gia đình họ Trần.


Họ không mất nhiều thời gian để gặp gia đình Hoàng Gia. Ông Hoàng – chủ gia đình, là một người đàn ông trung niên với phong thái lịch lãm. Bên cạnh ông là vợ và con gái, những người toát lên vẻ quý phái nhưng không giấu được sự kiêu ngạo trong ánh mắt.


“Minh Khang,” ông Hoàng nói, bắt tay anh với vẻ thân thiện. “Lâu rồi không gặp. Đây chắc là vợ cậu?”


“Phải, đây là Thanh Vy,” Minh Khang đáp, quay sang cô. “Vợ tôi.”


Thanh Vy mỉm cười, cố gắng giữ vẻ tự nhiên. Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của cô Hoàng – con gái ông Hoàng, đang dò xét cô một cách kỹ lưỡng.


“Chị Vy trông rất xinh,” cô Hoàng lên tiếng, nụ cười của cô ấy đầy ẩn ý. “Nhưng tôi chưa từng nghe đến chị trước đây. Chắc chị không hoạt động nhiều trong giới này, đúng không?”


“Đúng vậy,” Thanh Vy đáp, giữ giọng nhẹ nhàng. “Tôi mới bắt đầu làm quen với các sự kiện như thế này.”


“Vậy chị may mắn thật đấy,” cô Hoàng nói, ánh mắt lướt qua Minh Khang. “Không phải ai cũng có cơ hội bước vào thế giới này.”


Những lời nói ấy khiến Thanh Vy cảm thấy khó chịu, nhưng cô không để lộ ra. Cô chỉ mỉm cười, để Minh Khang tiếp tục dẫn dắt câu chuyện.


Khi dạ tiệc kết thúc, Minh Khang và Thanh Vy rời khỏi dinh thự trong im lặng. Nhưng khi bước vào xe, Minh Khang bất ngờ lên tiếng. “Cô làm khá tốt,” anh nói, giọng anh trầm hơn thường lệ.


“Cảm ơn,” Thanh Vy đáp, nhưng giọng cô không giấu được sự mệt mỏi.


“Nhưng lần sau, đừng để lộ cảm xúc khi đối mặt với những lời như vậy,” Minh Khang nói thêm. “Họ luôn cố gắng tìm điểm yếu của cô. Đừng để họ có cơ hội.”


Thanh Vy không đáp. Cô biết anh nói đúng, nhưng sự chán nản trong lòng cô chỉ càng lớn hơn. Một năm – cô tự nhủ, chỉ cần một năm nữa, và mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng mỗi ngày trôi qua, cô lại cảm thấy khoảng thời gian ấy dài hơn bao giờ hết.


Ngày hôm sau, căn penthouse chìm trong ánh nắng dịu nhẹ. Thanh Vy tỉnh dậy với một cảm giác trống rỗng quen thuộc, như thể mọi cố gắng của cô trong vai diễn này đều bị nuốt chửng bởi những ánh mắt soi mói và sự lạnh lùng không thay đổi của Minh Khang. Cô rời giường, bước ra phòng khách và bắt gặp anh đang đứng bên cửa sổ, tay cầm ly cà phê.


“Cô dậy rồi,” Minh Khang lên tiếng mà không quay lại. “Có một cuộc họp gia đình vào cuối tuần này. Mẹ tôi muốn cô có mặt.”


Thanh Vy dừng lại, đôi mắt thoáng hiện sự bất mãn. “Cuộc họp gia đình nữa? Sao tôi cảm thấy như mình đang trở thành một phần trong lịch trình của mẹ anh vậy?”


Minh Khang quay lại, ánh mắt anh trầm xuống. “Cô nghĩ thế nào cũng được. Nhưng mẹ tôi sẽ không hài lòng nếu cô vắng mặt.”


“Lại một buổi kiểm tra nữa, đúng không?” Thanh Vy hỏi, giọng cô đầy mỉa mai. “Tôi thật sự không biết mình cần phải chứng minh điều gì thêm nữa.”


“Cô không cần chứng minh gì với tôi,” Minh Khang nói, giọng anh đều đều. “Nhưng với mẹ tôi, cô không có lựa chọn.”


Cuối tuần đến nhanh hơn Thanh Vy mong đợi. Lần này, cuộc họp gia đình được tổ chức tại biệt thự nhà họ Trần, nhưng không phải trong phòng khách quen thuộc mà ở một căn phòng rộng lớn, nơi mọi người trong dòng họ tập trung. Thanh Vy bước vào, ánh mắt lập tức bắt gặp những gương mặt xa lạ nhưng đầy quyền lực. Họ là những người họ hàng xa, đối tác, hoặc bạn bè thân thiết của gia đình, và tất cả đều nhìn cô với ánh mắt như muốn tìm kiếm điều gì đó.


“Thanh Vy, đến đây nào,” bà Hoài Anh lên tiếng, nụ cười bà vẫn nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại mang theo ý tứ sâu xa. “Con ngồi cạnh Minh Khang.”


Cô bước đến, ngồi xuống bên cạnh Minh Khang, cảm giác như đang ngồi trên một chiếc ghế có gai. Cuộc họp bắt đầu với những cuộc thảo luận về các dự án kinh doanh, những khoản đầu tư và các kế hoạch tương lai của gia đình. Thanh Vy không hiểu nhiều về những gì họ đang nói, nhưng cô biết rằng sự hiện diện của cô là một phần quan trọng trong việc duy trì hình ảnh của gia đình.


“Mẹ nghĩ rằng Minh Khang và Thanh Vy có thể cân nhắc tham gia vào một số sự kiện từ thiện sắp tới,” bà Hoài Anh nói, ánh mắt bà lướt qua Thanh Vy. “Nó sẽ giúp gia đình chúng ta duy trì mối quan hệ với các đối tác quan trọng.”


Thanh Vy khẽ gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Dạ, con sẵn sàng tham gia nếu cần.”


“Rất tốt,” bà Hoài Anh đáp, nụ cười của bà trở nên hài lòng hơn. “Mẹ hy vọng con sẽ làm tốt vai trò của mình.”


Sau khi cuộc họp kết thúc, Thanh Vy bước ra khu vườn phía sau biệt thự để hít thở không khí trong lành. Cảm giác áp lực trong căn phòng vừa rồi vẫn còn đè nặng trên vai cô. Minh Khang bước ra theo, đôi mắt anh quan sát cô một lúc trước khi lên tiếng. “Cô làm khá tốt hôm nay.”


“Lại khá tốt,” Thanh Vy đáp, giọng cô đầy châm biếm. “Anh lúc nào cũng chỉ nói vậy. Tôi thật sự không hiểu mình còn phải làm gì nữa.”


“Cô đang làm đúng phần của mình,” Minh Khang nói, giọng anh trầm thấp. “Mẹ tôi hài lòng, đó là điều quan trọng.”


“Vậy còn tôi thì sao?” Thanh Vy hỏi, ánh mắt cô đối diện với anh. “Anh không bao giờ bận tâm đến cảm giác của tôi, đúng không? Với anh, tôi chỉ là một công cụ để làm hài lòng mẹ anh.”


“Đúng, cô là một phần của kế hoạch này,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh không thay đổi. “Và tôi đã nói ngay từ đầu, đây là một hợp đồng. Cô không nên mong đợi gì hơn.”


Thanh Vy cười nhạt, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng. “Anh lúc nào cũng giữ khoảng cách, như thể không có gì chạm được vào anh. Nhưng anh biết không, điều đó chỉ khiến anh trông đáng thương hơn thôi.”


Lần này, Minh Khang im lặng. Anh không đáp lại, chỉ nhìn cô một lúc lâu trước khi quay đi.


Đêm đó, khi trở về penthouse, Thanh Vy ngồi lặng trong phòng khách, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng cổ mà bà Hoài Anh tặng. Cô tháo nó ra, đặt lên bàn, cảm giác như vừa gỡ bỏ một gán***. Một năm – cô tự nhủ, chỉ cần một năm nữa. Nhưng mỗi ngày trôi qua, cô lại cảm thấy khoảng thời gian ấy dài hơn bao giờ hết.


Trong khi đó, Minh Khang ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh mắt anh dừng lại trên màn hình máy tính nhưng không thực sự tập trung. Lần đầu tiên, anh nhận ra rằng, dù đã tính toán mọi thứ, anh không thể kiểm soát được cảm xúc của những người xung quanh – và cả chính mình.

Novel79, 30/12/2024 10:56:41

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện