Chương 5

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 10:56:17

Sáng hôm sau, không khí trong căn penthouse nặng nề hơn bình thường. Thanh Vy cố gắng tập trung vào những việc nhỏ nhặt để làm dịu đi cảm giác bức bối, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn như nhắc nhở cô rằng cô không thực sự thuộc về nơi này. Chiếc vòng cổ đắt tiền mà mẹ Minh Khang tặng vẫn nằm trên bàn, ánh kim loại lấp lánh như một lời cảnh báo rằng mọi ánh mắt trong gia đình này vẫn đang dõi theo từng bước cô.


Cánh cửa phòng khách mở ra, Minh Khang bước vào, dáng vẻ như mọi ngày: chỉn chu, gọn gàng, và hoàn toàn xa cách. Anh bước thẳng đến bàn làm việc mà không nhìn cô, chỉ để lại một câu nói ngắn gọn: “Mẹ muốn gặp chúng ta tại biệt thự vào chiều nay. Cô chuẩn bị đi.”


Thanh Vy dừng lại, ánh mắt cô thoáng hiện sự lo lắng. “Lại sao nữa? Tôi nghĩ tôi vừa tham gia bữa sáng gia đình hôm qua.”


“Bà muốn bàn chuyện,” Minh Khang nói, giọng anh không có lấy một chút cảm xúc. “Cô chỉ cần đến và lắng nghe.”


“Chuyện gì mà cần cả hai người chúng ta?” Thanh Vy hỏi, cảm giác bất an dâng lên.


“Chuyện gia đình,” Minh Khang đáp ngắn gọn. “Và tôi không muốn nghe bất kỳ câu hỏi nào nữa.”


Chiều hôm đó, biệt thự nhà họ Trần một lần nữa hiện ra trước mắt Thanh Vy, với vẻ xa hoa quen thuộc nhưng đầy áp lực. Cô bước vào cùng Minh Khang, lòng không ngừng tự hỏi điều gì đang chờ đợi mình phía trước. Họ được dẫn đến một phòng khách nhỏ hơn thường lệ, nơi bà Trần Hoài Anh đã ngồi sẵn trên chiếc ghế sofa lớn. Ánh mắt bà quét qua cả hai người, nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến Thanh Vy cảm thấy như mình đang bị phán xét.


“Mẹ,” Minh Khang lên tiếng, vẻ mặt anh không thay đổi. “Mẹ muốn gặp con và Thanh Vy có chuyện gì sao?”


Bà Hoài Anh khẽ mỉm cười, nụ cười ấy vừa thân thiện nhưng cũng đầy ý tứ. “Chỉ là mẹ muốn chúng ta cùng thảo luận một số việc quan trọng liên quan đến gia đình. Con biết rồi đấy, công ty đang có vài dự án lớn, và mẹ nghĩ chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.”


Minh Khang nhíu mày. “Mẹ muốn nói gì?”


“Không có gì lớn lao,” bà nói, ánh mắt bà dừng lại trên Thanh Vy. “Chỉ là mẹ nghĩ, bây giờ khi con đã kết hôn, sẽ đến lúc cần nghĩ đến việc củng cố vị thế của gia đình. Những dự án lớn đôi khi đòi hỏi sự hợp tác không chỉ trong công việc mà còn trong các mối quan hệ cá nhân.”


Thanh Vy hiểu rằng những lời này không đơn thuần chỉ là về công việc. Ánh mắt của bà Hoài Anh khiến cô cảm thấy mình đang bị so sánh với ai đó, có lẽ là với một người mà bà cho rằng Minh Khang nên kết hôn cùng.


“Con nghĩ mẹ có ý gì khác, phải không?” Minh Khang đáp, giọng anh trở nên sắc lạnh hơn.


“Không hẳn,” bà đáp, nụ cười vẫn không thay đổi. “Mẹ chỉ muốn nhắc nhở rằng trong gia đình, mỗi thành viên đều có trách nhiệm giữ gìn hình ảnh và mối quan hệ. Thanh Vy, con nghĩ sao về điều này?”


Câu hỏi bất ngờ khiến Thanh Vy thoáng khựng lại. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt bà Hoài Anh, cố gắng giữ bình tĩnh. “Dạ, con nghĩ rằng vai trò của mỗi người trong gia đình đều quan trọng. Con sẽ cố gắng hết sức để làm tròn trách nhiệm của mình.”


“Vậy thì tốt,” bà Hoài Anh nói, giọng bà vẫn nhẹ nhàng nhưng như một lời nhắc nhở. “Mẹ hy vọng con sẽ nhanh chóng hòa nhập và hiểu được điều đó.”


Khi rời khỏi biệt thự, Thanh Vy cảm thấy cơ thể mình như vừa trải qua một trận chiến. Cô bước vào xe, cảm giác nặng nề vẫn chưa rời khỏi lòng. Minh Khang im lặng suốt quãng đường trở về, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, như thể anh đang chìm trong suy nghĩ.


Khi về đến penthouse, Thanh Vy không thể giữ im lặng thêm nữa. “Anh có nghĩ rằng mẹ anh đang cố thử thách tôi không?” cô hỏi, giọng cô pha chút bực bội.


Minh Khang ngừng lại, quay sang nhìn cô. “Cô nghĩ sao?”


“Tôi nghĩ bà đang chờ tôi mắc sai lầm,” Thanh Vy nói, đôi mắt cô ánh lên sự bức xúc. “Những gì bà nói không chỉ là về công việc hay gia đình. Đó là về tôi, và vị trí của tôi trong gia đình này.”


Minh Khang nhíu mày, đôi mắt anh thoáng hiện sự khó chịu. “Mẹ tôi luôn như vậy. Bà thích kiểm soát mọi thứ, và cô chỉ là một phần trong kế hoạch của bà.”


“Vậy anh thì sao?” Thanh Vy hỏi, giọng cô trầm xuống. “Anh cũng chỉ coi tôi là một phần trong kế hoạch của anh, đúng không?”


Minh Khang không trả lời ngay. Anh nhìn cô một lúc lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó. “Cô biết rõ đây là một thỏa thuận,” anh nói, giọng anh thấp hơn thường lệ. “Và tôi không nghĩ cô muốn thay đổi điều đó.”


Thanh Vy cười nhạt, nhưng nụ cười ấy đầy chua chát. “Anh không hiểu, đúng không? Mỗi ngày tôi phải đối mặt với những ánh mắt, những lời nói đầy ẩn ý, và tất cả những gì anh làm chỉ là đứng im.”


“Cô muốn tôi làm gì?” Minh Khang hỏi, giọng anh sắc lạnh. “Cô muốn tôi bảo vệ cô trước mẹ tôi sao? Đó là điều không thể.”


“Không thể hay anh không muốn?” Thanh Vy nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô ánh lên sự thách thức. “Anh có bao giờ nghĩ rằng, dù đây chỉ là một thỏa thuận, tôi vẫn là con người, không phải một món đồ trong kế hoạch của anh?”


Lần này, Minh Khang không đáp. Anh quay lưng bước đi, để lại Thanh Vy đứng lặng trong phòng khách, cảm giác cay đắng dâng lên trong lòng. Cô nhận ra rằng, dù họ có cùng sống dưới một mái nhà, khoảng cách giữa họ vẫn còn quá lớn.


Ánh nắng buổi chiều rọi qua tán cây cổ thụ, trải dài trên lối đi lát sỏi trắng của biệt thự nhà họ Trần. Thanh Vy bước theo Minh Khang, cảm giác áp lực từ cuộc gặp với mẹ anh vẫn đè nặng trong lòng. Những lời nói của bà Hoài Anh, dù nhẹ nhàng, vẫn như từng mũi kim xuyên qua sự tự tin mỏng manh mà cô cố gắng tạo dựng. Cô bước lên xe, ngồi lặng yên bên cạnh Minh Khang khi chiếc xe chậm rãi rời khỏi biệt thự.


Trong suốt quãng đường về penthouse, Minh Khang không nói một lời. Anh chăm chú nhìn vào điện thoại, đôi mắt sắc lạnh như mọi ngày. Nhưng Thanh Vy biết anh không thực sự tập trung vào công việc. Sự im lặng này chỉ càng làm cô thêm bức bối, những câu hỏi không ngừng lởn vởn trong đầu.


“Anh có nghĩ mẹ anh thật sự chấp nhận tôi không?” Câu hỏi bật ra trước khi cô kịp dừng lại. Giọng cô nhỏ nhưng rõ ràng, phá vỡ không gian yên tĩnh.


Minh Khang ngẩng lên, ánh mắt anh lướt qua cô. “Cô nghĩ mẹ tôi sẽ dễ dàng chấp nhận bất kỳ ai bước vào gia đình này sao?”


“Vậy tại sao anh lại để tôi ở đây?” Thanh Vy hỏi, sự bức xúc dâng lên trong giọng nói. “Anh biết rõ mẹ anh không thích tôi. Bà ấy chỉ đang chờ tôi mắc sai lầm.”


“Đúng, mẹ tôi không tin tưởng cô,” Minh Khang đáp, giọng anh lạnh lùng. “Nhưng bà cũng không có lý do để phản đối nếu cô không làm gì ngu ngốc.”


Thanh Vy cắn môi, cảm giác bị xúc phạm lan tỏa trong lòng. “Tôi không làm gì ngu ngốc cả. Nhưng anh biết không, sống trong ánh mắt soi xét của mẹ anh không phải điều dễ dàng.”


Minh Khang im lặng. Anh không nói gì thêm, chỉ quay trở lại với chiếc điện thoại. Chiếc xe rẽ vào khu vực penthouse, nơi ánh đèn vàng ấm áp bắt đầu thắp sáng trong bóng chiều. Khi bước ra khỏi xe, Thanh Vy không đợi Minh Khang mà đi thẳng vào thang máy, cảm giác chán nản và mệt mỏi vây lấy cô.


Buổi tối, căn penthouse chìm trong sự yên ắng quen thuộc. Thanh Vy ngồi trên ghế sofa, nhìn vào ly rượu vang trước mặt. Cô không phải người hay uống, nhưng hôm nay, cảm giác nặng nề khiến cô muốn thử tìm một chút giải thoát. Tiếng bước chân vang lên phía sau báo hiệu Minh Khang đã trở lại từ phòng làm việc. Anh bước đến gần, nhìn lướt qua ly rượu trên bàn nhưng không nói gì.


“Anh không bao giờ thấy áp lực sao?” Thanh Vy lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Tôi không hiểu nổi anh làm cách nào để tỏ ra như không có chuyện gì.”


“Vì tôi đã quen với nó,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm thấp. “Gia đình tôi luôn là như vậy. Mẹ tôi luôn kiểm soát mọi thứ, và tôi biết cách khiến bà ấy không có lý do để phản đối.”


“Vậy còn tôi?” Thanh Vy hỏi, ánh mắt cô xoáy vào anh. “Tôi không thuộc về thế giới của anh. Tôi không có kinh nghiệm sống dưới áp lực như thế này. Vậy tôi phải làm gì?”


Minh Khang im lặng một lúc, ánh mắt anh không rời khỏi cô. “Cô đã đồng ý tham gia vào trò chơi này. Cô phải học cách đối mặt. Nếu cô không chịu được, thì tốt nhất là dừng lại ngay.”


“Tôi không bỏ cuộc,” Thanh Vy đáp, giọng cô đầy quyết tâm. “Nhưng tôi không muốn bị đối xử như một con rối. Nếu anh cần tôi làm tròn vai, thì anh cũng phải giữ đúng phần của mình.”


Minh Khang nhíu mày, vẻ mặt anh thoáng hiện sự khó chịu. “Cô muốn tôi làm gì? Bảo vệ cô trước mẹ tôi sao? Cô nghĩ điều đó sẽ giúp được gì?”


“Tôi không cần anh bảo vệ tôi trước mặt bà,” Thanh Vy nói, giọng cô nhỏ nhưng cứng rắn. “Tôi chỉ cần anh nhớ rằng tôi không phải món đồ trong kế hoạch của anh. Tôi cũng có lòng tự trọng.”


Lần này, Minh Khang không trả lời ngay. Anh đứng lặng một lúc, ánh mắt trở nên trầm tư hơn. “Được rồi,” anh nói, giọng anh dịu đi đôi chút. “Tôi sẽ đảm bảo mẹ tôi không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô. Nhưng tôi hy vọng cô biết mình đang đứng ở đâu.”


Đêm đó, Thanh Vy nằm trên giường, đôi mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà. Những lời nói của Minh Khang khiến cô cảm thấy bực bội, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra một điều: anh không hoàn toàn vô cảm như cô nghĩ. Có lẽ, dưới lớp vỏ lạnh lùng ấy, anh cũng cảm thấy áp lực từ mẹ mình và chính cuộc sống mà anh đang phải duy trì.


Cô không biết liệu mình có thể trụ vững trong một năm hay không, nhưng cô tự nhủ, cô sẽ không để bản thân bị khuất phục. Vai diễn này, dù khó khăn đến đâu, cô sẽ làm cho đến cùng.

Novel79, 30/12/2024 10:56:17

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện