Chương 4

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 10:55:47

Buổi sáng hôm sau, không khí trong căn penthouse nặng nề hơn bình thường. Thanh Vy ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn những tia nắng chiếu qua lớp kính trong suốt. Chiếc nhẫn cưới vẫn nằm trên ngón tay cô, như một lời nhắc nhở không ngừng về vai trò mà cô đang phải đóng. Cô biết, mỗi ngày trôi qua, vai diễn này chỉ càng trở nên khó khăn hơn.


Cánh cửa phòng khách mở ra, Minh Khang bước vào với dáng vẻ như mọi ngày: lạnh lùng, điềm tĩnh, và hoàn toàn xa cách. Anh ngồi xuống ghế sofa, đặt cốc cà phê lên bàn rồi liếc nhìn cô. “Tối qua cô làm khá tốt,” anh nói, giọng không có lấy một chút cảm xúc.


“Khá tốt?” Thanh Vy quay lại, ánh mắt thoáng hiện sự mỉa mai. “Anh lúc nào cũng chỉ nói được vậy sao?”


“Đó là sự thật,” Minh Khang đáp, dựa lưng vào ghế. “Cô không làm gì để người khác nghi ngờ. Đó là điều quan trọng.”


“Vậy còn cô Hạ Lam của anh?” Thanh Vy hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự châm biếm. “Cô ta hình như không tin vào câu chuyện của chúng ta.”


Minh Khang khẽ nhíu mày, ánh mắt anh lạnh đi. “Cô không cần để tâm đến Hạ Lam. Cô ta không quan trọng.”


“Không quan trọng?” Thanh Vy nhướn mày. “Tôi không nghĩ vậy. Cô ta rõ ràng đang tìm cách khiêu khích tôi, và anh thì chẳng làm gì để bảo vệ tôi cả.”


“Cô không cần tôi bảo vệ,” Minh Khang đáp, giọng nói cứng rắn. “Vai trò của cô là làm đúng phần việc của mình. Mọi chuyện khác, tôi sẽ lo.”


Thanh Vy bật cười, nhưng nụ cười ấy đầy chua chát. “Vai trò của tôi? Anh chỉ cần một người vợ giả mạo, đúng không? Nhưng anh không nhận ra rằng, để câu chuyện này thuyết phục, tôi cần được bảo vệ ít nhất là trước mặt những người như cô ta.”


Minh Khang im lặng một lúc, ánh mắt anh nhìn cô như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh đứng dậy, giọng nói trầm hơn thường ngày. “Tôi sẽ đảm bảo chuyện đó không xảy ra lần nữa. Nhưng cô cũng nên nhớ, đây không phải là một cuộc hôn nhân thực sự. Đừng nhầm lẫn.”


Buổi chiều, khi Thanh Vy đang dọn dẹp lại một số đồ đạc trong phòng khách, chuông cửa vang lên. Cô bước ra mở cửa và đối diện với một người phụ nữ trung niên mà cô không quen biết. Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng vẻ gọn gàng nhưng ánh mắt đầy uy lực.


“Cô là Thanh Vy, phải không?” Người phụ nữ hỏi, giọng nói chậm rãi nhưng đầy cứng rắn.


“Vâng, tôi là Thanh Vy,” cô đáp, cảm giác lúng túng dâng lên. “Bà là…”


“Tôi là quản gia riêng của bà Trần,” người phụ nữ đáp, khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy không hề mang lại cảm giác dễ chịu. “Bà chủ muốn tôi chuyển lời đến cô.”


Thanh Vy khẽ lùi lại, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. “Lời gì ạ?”


“Bà chủ nói rằng, dù là gia đình, vẫn có những nguyên tắc không thể phá vỡ. Bà mong cô hiểu rằng, để trở thành một phần của nhà họ Trần, cô cần biết cách giữ im lặng và tuân thủ vai trò của mình.”


Lời nói ấy như một lời cảnh báo ngầm, khiến Thanh Vy cảm thấy cả người lạnh toát. Cô đứng im, không biết phải trả lời thế nào. Người quản gia chỉ khẽ gật đầu, rồi quay người rời đi, để lại một cảm giác nặng nề trong không gian.


Tối hôm đó, khi Minh Khang trở về, Thanh Vy không thể ngăn mình kể lại chuyện gặp người quản gia. Cô muốn biết liệu anh có biết trước điều này không, hay đây là một phần của trò chơi mà cô không được báo trước.


“Anh biết chuyện này đúng không?” cô hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.


Minh Khang ngừng lại, đôi mắt anh thoáng lộ vẻ khó chịu. “Tôi không biết mẹ tôi gửi quản gia đến đây. Nhưng điều đó không quan trọng. Mẹ tôi có cách của bà ấy để kiểm soát mọi thứ.”


“Không quan trọng?” Thanh Vy lặp lại, cảm giác bực tức dâng lên. “Tôi không nghĩ việc tôi bị cảnh báo ngay trong chính căn nhà này là không quan trọng.”


“Cô đang phản ứng quá mức,” Minh Khang đáp, giọng anh trở nên lạnh lùng. “Mẹ tôi chỉ muốn đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra đúng ý bà. Cô chỉ cần tiếp tục làm tốt vai trò của mình.”


“Vai trò của mình?” Thanh Vy bật cười, nhưng tiếng cười ấy đầy cay đắng. “Anh không thấy điều này đang vượt khỏi thỏa thuận của chúng ta sao?”


Minh Khang bước đến gần cô, ánh mắt anh trở nên nghiêm trọng hơn. “Cô đã đồng ý bước vào trò chơi này, Thanh Vy. Và khi đã bước vào, không có đường lui. Nếu cô không chịu nổi áp lực, tốt nhất hãy dừng ngay bây giờ.”


Thanh Vy cứng người, đôi mắt cô đối diện với anh trong một khoảnh khắc dài. “Tôi sẽ không bỏ cuộc,” cô nói, giọng đầy quyết tâm. “Nhưng tôi muốn anh nhớ rằng, tôi không phải con rối trong tay anh hay mẹ anh.”


Minh Khang không đáp, chỉ lặng lẽ quay đi. Căn phòng chìm vào im lặng, nhưng Thanh Vy biết rằng những lời nói của cô đã để lại một vết rạn nhỏ trong mối quan hệ mà họ đang cố gắng duy trì.


Ánh sáng buổi sáng chiếu xuyên qua rèm cửa lớn, nhưng không xua tan được cảm giác nặng nề đang bao phủ căn penthouse. Thanh Vy ngồi bên bàn ăn, ly cà phê trước mặt đã nguội lạnh. Đầu óc cô vẫn lởn vởn những lời cảnh báo từ người quản gia của bà Hoài Anh hôm qua, như một lưỡi dao vô hình cứa nhẹ lên lòng tự trọng của cô.


Minh Khang bước vào từ phòng ngủ, dáng vẻ như thường lệ: lạnh lùng, gọn gàng, và không một chút dấu hiệu cho thấy anh bận tâm đến bất kỳ điều gì xảy ra xung quanh. Anh liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng lướt qua chiếc nhẫn cưới giả trên tay cô. “Cô có vẻ không được ổn lắm,” anh nói, giọng điềm tĩnh như thể chỉ để khơi mào một cuộc trò chuyện.


Thanh Vy ngẩng lên, đôi mắt cô ánh lên sự bực bội. “Tôi ổn. Chỉ là tôi đang cố quen với những gì mẹ anh sắp đặt.”


Minh Khang nhướn mày. “Cô không cần quá nhạy cảm. Mẹ tôi chỉ muốn đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch.”


“Đúng kế hoạch?” Thanh Vy bật cười, nhưng nụ cười của cô đầy cay đắng. “Đúng kế hoạch nghĩa là gửi quản gia đến đây để nhắc nhở tôi rằng tôi không thuộc về gia đình này sao?”


Minh Khang im lặng một lúc, ánh mắt anh trầm xuống. “Tôi đã nói rồi, mẹ tôi có cách của bà ấy. Đây là một phần của trò chơi, và cô đã đồng ý tham gia.”


“Phải,” Thanh Vy đáp, giọng lạnh lùng. “Nhưng tôi không ngờ mình phải chịu đựng nhiều như vậy.”


Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi chuông cửa vang lên. Minh Khang bước ra mở cửa, để lộ người quản gia hôm trước. Bà cầm theo một túi đồ nhỏ, ánh mắt điềm tĩnh như thể những lời cảnh báo hôm qua chưa từng xảy ra.


“Bà chủ gửi cho hai người,” bà nói, đặt túi đồ lên bàn. “Là một món quà nhỏ để chúc mừng cuộc hôn nhân của hai người.”


Thanh Vy nhìn túi đồ, lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Cô không tin rằng món quà này chỉ đơn thuần là một lời chúc. Có lẽ nó chứa đựng một thông điệp nào đó, như mọi thứ mà bà Hoài Anh từng làm.


Khi người quản gia rời đi, Minh Khang mở túi đồ ra, để lộ một chiếc hộp gỗ được chế tác tinh xảo. Bên trong là một bộ trang sức lấp lánh, được thiết kế cầu kỳ và rõ ràng là cực kỳ đắt tiền. Anh nhấc chiếc vòng cổ lên, ánh mắt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.


“Mẹ tôi có mắt thẩm mỹ tốt,” anh nói, đặt chiếc vòng xuống. “Nhưng bà không bao giờ làm gì mà không có mục đích.”


Thanh Vy không đáp. Cô nhìn chằm chằm vào bộ trang sức, cảm giác như mình đang bị xiềng xích bởi những món đồ đẹp đẽ này. Cô biết, mỗi món quà của bà Hoài Anh đều mang một ý nghĩa: hoặc là sự kiểm soát, hoặc là một lời nhắc nhở về vị trí mà cô đang đứng.


Tối hôm đó, khi cả hai tham dự một bữa tiệc nhỏ với một vài đối tác kinh doanh, Thanh Vy đeo bộ trang sức mà bà Hoài Anh gửi. Chiếc vòng cổ lấp lánh trên cổ cô thu hút mọi ánh nhìn, nhưng với cô, nó như một lời nhắc nhở rằng cô không thể thoát khỏi ánh mắt soi xét của mẹ Minh Khang.


Trong bữa tiệc, một vài người phụ nữ trong giới thượng lưu tiếp cận Thanh Vy. Họ nở những nụ cười lịch sự nhưng đầy ẩn ý, ánh mắt không ngừng lướt qua từng chi tiết trên người cô.


“Chị Thanh Vy, bộ trang sức của chị thật đẹp,” một người phụ nữ lên tiếng. “Chắc hẳn là quà cưới từ mẹ chồng chị?”


Thanh Vy khẽ mỉm cười. “Đúng vậy. Bà rất chu đáo.”


“Chu đáo thật đấy,” một người khác chen vào, giọng nói pha chút mỉa mai. “Không phải ai cũng được mẹ chồng đối xử tốt như vậy đâu.”


Những lời nói ấy như những lưỡi dao nhỏ, đâm vào từng chút tự trọng còn sót lại của Thanh Vy. Cô biết họ không thực sự khen ngợi, mà đang tìm cách thăm dò và chế giễu cô. Nhưng cô vẫn giữ nụ cười, không để lộ bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào.


Khi bữa tiệc kết thúc, Minh Khang đưa Thanh Vy về penthouse. Trong suốt quãng đường, anh không nói một lời, ánh mắt vẫn tập trung vào màn hình điện thoại. Nhưng khi về đến nhà, anh bất ngờ lên tiếng.


“Cô không cần để tâm đến những gì họ nói,” anh nói, giọng anh trầm xuống. “Những người trong giới này luôn tìm cách đào xới mọi thứ. Cô chỉ cần giữ vai trò của mình.”


“Vai trò của tôi?” Thanh Vy hỏi, cảm giác bực bội dâng lên. “Tôi không chỉ đang đóng vai một người vợ. Tôi còn phải chịu đựng mọi ánh mắt và lời nói mỉa mai mà không ai đứng ra bảo vệ.”


Minh Khang dừng lại, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô. “Tôi không thể bảo vệ cô khỏi những lời nói của họ. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, không ai dám làm điều gì vượt quá giới hạn.”


“Thế nào là vượt quá giới hạn?” Thanh Vy bật cười, nhưng tiếng cười ấy đầy chua chát. “Anh nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng mãi sao?”


Minh Khang im lặng. Anh không đáp, nhưng đôi mắt anh thoáng hiện một chút trầm tư. Dường như, lần đầu tiên, anh nhận ra rằng vai diễn này không chỉ khó khăn với Thanh Vy, mà còn có thể phá vỡ chính kế hoạch mà anh đã vạch ra.

Novel79, 30/12/2024 10:55:47

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện