Chương 3

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 10:55:20

Biệt thự nhà họ Trần chìm trong ánh nắng buổi sáng, từng góc nhỏ đều toát lên sự xa hoa lộng lẫy. Sau bữa sáng gia đình, bà Trần Hoài Anh dẫn Thanh Vy ra khu vườn lớn phía sau, nơi những hàng cây cổ thụ tỏa bóng râm mát. Minh Khang đứng lại trong phòng khách, chỉ nhìn theo mà không nói lời nào. Thanh Vy hiểu, đây là một cuộc trò chuyện riêng mà cô không thể tránh được.


“Con đi dạo với mẹ một chút nhé,” bà Hoài Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang ý nghĩa không cho phép từ chối. “Ta muốn biết thêm về con, không phải với tư cách là một thành viên mới của gia đình, mà là một cá nhân.”


“Dạ, con rất sẵn lòng ạ,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù lòng bàn tay đã rịn mồ hôi.


Hai người bước chậm rãi qua con đường trải sỏi trắng dẫn đến một chiếc ghế đá bên hồ nước nhỏ. Không gian yên tĩnh đến mức Thanh Vy có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió. Nhưng sự yên bình ấy chỉ càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt hơn.


“Con có vẻ lo lắng,” bà Hoài Anh nói, đôi mắt tinh tường quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của cô. “Không cần phải thế. Ta chỉ muốn hiểu thêm về con, không phải để xét đoán.”


“Dạ... con cảm thấy mọi thứ vẫn còn mới mẻ,” Thanh Vy khẽ đáp, cố gắng tìm từ ngữ cẩn thận. “Con đang cố gắng để hòa nhập.”


“Minh Khang không nói nhiều về con,” bà Hoài Anh tiếp tục, ánh mắt bà vẫn không rời khỏi cô. “Nhưng mẹ tin rằng con là người mà nó tin tưởng. Ta hy vọng con biết điều đó có ý nghĩa thế nào.”


Thanh Vy cúi đầu, cảm giác như đang nghe một bài diễn thuyết hơn là một cuộc trò chuyện. “Dạ, con hiểu. Con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng anh ấy.”


“Đó là điều nên làm,” bà Hoài Anh đáp, mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng nụ cười ấy không mang lại sự an tâm. “Gia đình ta luôn coi trọng sự hài hòa. Ta mong rằng con sẽ sớm quen với lối sống ở đây.”


Câu nói ấy như một lời nhắc nhở rằng cô không thuộc về nơi này, rằng cô đang bước đi trên một con đường mà mỗi sai lầm nhỏ nhất đều có thể khiến cô gục ngã. Thanh Vy gật đầu, cảm ơn bà bằng một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng cô hiểu rằng đây mới chỉ là khởi đầu.


Khi trở lại phòng khách, Minh Khang vẫn đứng đó, tay cầm một ly nước. Anh nhìn cô thoáng qua, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. “Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng đều đều.


Thanh Vy nhìn anh, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng. “Anh nghĩ sao?” cô hỏi lại, giọng cô không giấu được sự mỉa mai. “Anh có nghĩ là tôi đang rất thoải mái không?”


Minh Khang nhún vai, đặt ly nước xuống bàn. “Cô biết đây là một hợp đồng. Không ai nói nó sẽ dễ dàng.”


“Vậy còn anh?” Thanh Vy hỏi, cảm giác bất mãn trào dâng. “Anh có cảm thấy áp lực gì không? Hay tôi là người duy nhất phải chịu đựng tất cả?”


Minh Khang bước đến gần hơn, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng sắc bén. “Mỗi người có một vai trò. Tôi đã nói ngay từ đầu, nếu cô làm đúng phần của mình, tôi sẽ làm phần của tôi. Đây không phải là vấn đề cảm xúc.”


Thanh Vy lặng người. Những lời nói của anh như một gáo nước lạnh dội vào lòng tự trọng của cô. Cô quay mặt đi, không muốn tiếp tục tranh luận. Một năm, cô tự nhủ. Chỉ cần một năm, rồi tất cả sẽ kết thúc.


Buổi chiều trong penthouse diễn ra yên ắng, nhưng sự yên tĩnh ấy lại khiến Thanh Vy cảm thấy bức bối. Cô ngồi bên cửa sổ lớn, ánh mắt lạc vào dòng xe cộ tấp nập bên dưới. Từ độ cao này, thành phố trông như một bức tranh tĩnh lặng, hoàn toàn trái ngược với cảm xúc rối bời trong lòng cô.


Sống trong căn penthouse rộng lớn này, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức xa lạ. Từng chi tiết nhỏ nhất trong nội thất đều toát lên sự xa hoa, nhưng lại thiếu đi hơi ấm của một mái nhà thực sự. Mỗi góc phòng dường như đều đang quan sát cô, nhắc nhở rằng cô chỉ là một vị khách tạm thời trong cuộc sống này.


Cánh cửa phòng khách mở ra, kéo Thanh Vy khỏi dòng suy nghĩ. Minh Khang bước vào, vẫn trong bộ vest chỉn chu như thường lệ. Anh nhìn lướt qua cô, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc. “Chuẩn bị đi,” anh nói, giọng đều đều nhưng không giấu được sự ra lệnh. “Tối nay có một bữa tiệc quan trọng. Mẹ tôi muốn chúng ta tham dự.”


Thanh Vy ngẩng lên, đôi mắt thoáng hiện sự bất ngờ. “Bữa tiệc gì?”


“Một bữa tiệc giao lưu giữa các đối tác kinh doanh,” Minh Khang đáp, rót một ly nước từ quầy bar nhỏ trong phòng. “Cô chỉ cần xuất hiện và giữ đúng vai trò. Đừng làm gì khác.”


“Như thường lệ,” cô đáp, giọng pha chút mỉa mai, nhưng Minh Khang không để tâm. Anh đặt ly nước xuống, ánh mắt thoáng nhìn cô một cách đánh giá.


“Tôi đã cho người chuẩn bị váy cho cô,” anh nói, bước lại gần hơn. “Đừng để mọi người thấy cô không phù hợp với vị trí này.”


“Yên tâm,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Tôi biết mình phải làm gì.”


Khi đến nơi tổ chức bữa tiệc, Thanh Vy cảm thấy mình như bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Tòa nhà lớn được trang trí lộng lẫy với ánh đèn vàng rực rỡ, không gian tràn ngập những tiếng cười nói và ly champagne chạm nhau. Cô khoác tay Minh Khang bước vào sảnh chính, từng ánh mắt đều dồn về phía họ.


“Bình tĩnh,” Minh Khang khẽ nói khi cảm nhận được sự căng thẳng trong từng bước đi của cô. “Hãy nhớ vai trò của mình.”


Thanh Vy khẽ gật đầu, đôi môi nở một nụ cười nhẹ. Nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến ánh mắt. Cô biết rằng đây không chỉ là một buổi tiệc, mà còn là một màn trình diễn mà cô buộc phải hoàn thành.


Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ cho đến khi một người phụ nữ bước đến gần họ. Cô ta mặc một chiếc váy đen ôm sát, dáng vẻ tự tin và quyến rũ. Ánh mắt cô ta thoáng qua Thanh Vy một cách lạnh lùng trước khi dừng lại trên Minh Khang, nụ cười nửa miệng hiện rõ sự thân thuộc.


“Minh Khang,” cô ta nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý. “Lâu rồi không gặp. Tôi không ngờ anh đã kết hôn.”


Minh Khang khẽ gật đầu, vẻ mặt anh không thay đổi. “Công việc bận rộn, tôi không có thời gian để thông báo cho tất cả mọi người.”


Người phụ nữ quay sang Thanh Vy, đôi mắt cô ta như muốn soi xét từng chi tiết trên người cô. “Cô đây chắc là vợ của Minh Khang. Chào cô, tôi là Hạ Lam, bạn cũ của anh ấy.”


“Chào chị,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. Nhưng cô có thể cảm nhận được sự bức bối đang dâng lên trong lòng. Hạ Lam rõ ràng không có ý tốt khi xuất hiện ở đây.


“Minh Khang, anh thật may mắn,” Hạ Lam nói, giọng nói có chút trêu chọc. “Nhưng tôi vẫn thắc mắc, người như anh liệu có thực sự cần một cuộc hôn nhân?”


Thanh Vy siết chặt tay, nhưng Minh Khang vẫn điềm nhiên như không. Anh khẽ cười, ánh mắt anh dừng lại trên Hạ Lam. “Lam, tôi nghĩ cô nên tập trung vào việc tận hưởng bữa tiệc hơn là đặt câu hỏi không cần thiết.”


Hạ Lam bật cười, nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự châm biếm. “Anh lúc nào cũng thẳng thắn như vậy. Nhưng không sao, tôi luôn thích điều đó ở anh.”


Khi cô ta bước đi, Thanh Vy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô không thể ngăn được cảm giác khó chịu. “Ai vậy?” cô hỏi khi cả hai bước đến một góc yên tĩnh hơn.


“Một người không quan trọng,” Minh Khang đáp, giọng anh lạnh lùng. “Đừng để tâm.”


“Không quan trọng?” Thanh Vy nhíu mày. “Vậy tại sao cô ta lại biết cách làm tôi cảm thấy như mình đang là người thừa?”


Minh Khang quay lại nhìn cô, ánh mắt anh sắc lạnh. “Cô nghĩ rằng mọi người ở đây quan tâm đến cô sao? Họ chỉ quan tâm đến tôi. Cô chỉ cần làm đúng phần của mình và đừng đặt câu hỏi.”


Thanh Vy cứng người, cảm giác cay đắng tràn ngập trong lòng. Cô biết anh nói đúng. Cô chỉ là một phần trong kế hoạch của anh, không hơn không kém. Nhưng điều đó không làm giảm bớt sự tổn thương mà cô đang cảm thấy.


Khi bữa tiệc kết thúc, cả hai trở về penthouse trong im lặng. Thanh Vy không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào phòng mình và đóng cửa lại. Cô ngồi trên giường, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn cưới giả trên tay. Một năm, cô tự nhủ. Chỉ cần một năm. Nhưng tại sao ngay từ những ngày đầu, mọi thứ đã khó khăn đến thế?


Ở một nơi khác trong căn penthouse, Minh Khang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt anh dừng lại trên một tập tài liệu. Nhưng sâu trong tâm trí, hình ảnh của Thanh Vy vẫn thoáng hiện. Cô không giống bất kỳ ai anh từng gặp, và điều đó khiến anh cảm thấy bực bội hơn bao giờ hết.

Novel79, 30/12/2024 10:55:20

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện