Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng dịu dàng len qua những tấm rèm, Thanh Vy thức dậy với cảm giác nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Dù mọi thứ vẫn còn mới mẻ sau lời thừa nhận của Minh Khang, cô không thể phủ nhận rằng lòng mình đã tràn đầy hy vọng. Những bức tường lạnh lùng giữa họ dường như đã bắt đầu sụp đổ.
Trong khi cô đang chuẩn bị bữa sáng trong căn bếp nhỏ, Minh Khang bước ra từ phòng làm việc. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhưng thần thái vẫn mang nét cuốn hút thường thấy. Điều bất ngờ là ánh mắt anh không còn lạnh lùng như mọi khi mà thay vào đó là sự dịu dàng rõ rệt.
“Em dậy sớm thế,” Minh Khang nói, giọng anh trầm nhưng pha chút ấm áp.
Thanh Vy thoáng bất ngờ khi nghe cách xưng hô mới. Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh. “Anh vừa gọi tôi là gì?” cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Là ‘em’,” Minh Khang đáp, nở một nụ cười nhẹ. “Nếu chúng ta đã thừa nhận tình cảm, anh nghĩ đây là lúc thay đổi.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy khẽ ngập ngừng. “Nhưng... tôi chưa quen,” cô thú nhận, tay cầm chiếc muỗng khuấy nhẹ trong cốc trà.
“Không sao,” Minh Khang đáp, giọng anh dịu lại. “Anh sẽ đợi. Chỉ cần em không từ chối.”
Thanh Vy khẽ cười. Cô không nói gì thêm, nhưng cảm giác ấm áp bắt đầu len lỏi trong lòng cô. Cách Minh Khang gọi cô là “em” nghe thật tự nhiên, như thể nó đã đúng ngay từ đầu.
Buổi chiều hôm đó, Minh Khang bất ngờ ngỏ ý muốn đưa Thanh Vy ra ngoài. Anh nói rằng cả hai nên dành thêm thời gian bên nhau để thoát khỏi những công việc và trách nhiệm thường ngày. Thanh Vy thoạt đầu còn ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê nhỏ nằm trong một con ngõ yên tĩnh. Không gian quán mang phong cách cổ điển, với những bức tường gạch thô và ánh đèn vàng ấm áp. Minh Khang dẫn cô đến một bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng tự nhiên chiếu vào tạo cảm giác dễ chịu.
“Em nghĩ sao về nơi này?” Minh Khang hỏi, nụ cười thoáng hiện trên môi anh.
“Thật yên bình,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô lấp lánh khi nhìn quanh quán. “Không ngờ anh lại chọn một nơi như thế này.”
“Đôi khi, anh cần sự tĩnh lặng,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Và hôm nay, anh muốn chia sẻ điều đó với em.”
Thanh Vy thoáng chững lại khi nghe cách Minh Khang nhấn mạnh từ “em”. Cô không thể phủ nhận rằng sự thay đổi trong cách xưng hô của anh khiến cô cảm thấy bối rối, nhưng đồng thời cũng mang lại một cảm giác gần gũi mà cô chưa từng trải qua.
Khi buổi chiều trôi qua, cả hai cùng đi dạo qua những con phố nhỏ gần quán cà phê. Minh Khang không còn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy mà thay vào đó là sự thư thái, nhẹ nhàng. Anh kể cho cô nghe về những suy nghĩ của mình, những áp lực anh từng chịu đựng mà chưa từng chia sẻ với ai.
“Anh đã luôn nghĩ rằng mình có thể tự gánh vác tất cả,” Minh Khang nói, ánh mắt anh hướng về phía những cành cây lay động trong gió. “Nhưng khi em bước vào cuộc đời anh, anh nhận ra rằng, đôi khi chia sẻ lại là cách tốt nhất để giải tỏa.”
Thanh Vy khẽ mỉm cười. “Có lẽ vì thế mà anh thay đổi cách xưng hô?”
“Đúng vậy,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh dịu dàng hơn. “Vì với anh, em không còn là ‘đối tác hợp đồng’ nữa. Em là người mà anh thực sự muốn giữ bên cạnh.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy không thể giấu được cảm xúc trong lòng. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Minh Khang. “Cảm ơn anh,” cô nói, giọng cô nhỏ nhẹ. “Cảm giác như chúng ta đang bắt đầu một điều gì đó mới mẻ.”
“Và đó là điều anh muốn,” Minh Khang đáp, nụ cười nhẹ nở trên môi. “Một khởi đầu mới.”
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng chiếu qua cửa kính, bao trùm lấy căn penthouse với ánh sáng ấm áp và yên bình. Thanh Vy đứng bên ban công, ánh mắt hướng về đường chân trời xa xa, nơi những tòa nhà cao tầng như hòa vào nền trời xanh thẳm. Trong lòng cô, một cảm giác bình yên lạ thường len lỏi. Sau tất cả những sóng gió, cuối cùng, cô cũng cảm thấy mình đã tìm thấy một chỗ đứng vững chắc trong cuộc đời.
Phía sau, Minh Khang bước ra, mang theo một tách cà phê. “Đang nghĩ gì vậy?” anh hỏi, giọng anh dịu dàng.
“Không có gì,” Thanh Vy quay lại, nở một nụ cười. “Chỉ đang nghĩ, có lẽ đây là khoảnh khắc yên bình nhất tôi từng có.”
“Anh hy vọng sẽ còn nhiều khoảnh khắc như thế này nữa,” Minh Khang nói, đặt tách cà phê xuống bàn. “Chỉ cần em đồng ý ở lại bên anh.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy khựng lại một chút, nhưng đôi mắt cô ánh lên sự xúc động. “Anh nghĩ tôi sẽ đi đâu được chứ?” cô đáp, nụ cười nhẹ thoáng trên môi. “Cuối cùng, tôi đã nhận ra rằng, nơi này chính là nhà của tôi.”
Minh Khang bước đến gần, đôi mắt anh nhìn sâu vào cô. “Cảm ơn em, vì đã tin tưởng anh,” anh nói, giọng anh trầm xuống. “Anh biết rằng, ban đầu, mọi thứ giữa chúng ta không dễ dàng. Nhưng giờ đây, anh chắc chắn một điều, anh muốn em là một phần của cuộc đời anh mãi mãi.”
Thanh Vy ngẩng lên, nhìn vào ánh mắt chân thành của Minh Khang. Cô không cần phải nói thêm gì nữa, bởi những lời ấy đã đủ để khẳng định mọi thứ mà cô cần nghe. “Và tôi cũng vậy,” cô đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Tôi muốn ở bên anh.”
Chiều hôm đó, họ trở lại biệt thự nhà họ Trần, nơi cả gia đình đã chờ đợi sẵn để dùng bữa tối. Không còn những ánh mắt dò xét hay sự xa cách thường thấy, thay vào đó là không khí ấm cúng và những nụ cười thân thiện.
Bà Hoài Anh nhìn Thanh Vy, ánh mắt bà không còn sự khắt khe như trước đây. “Vy, con đã làm rất tốt,” bà nói, giọng bà mang một sự công nhận rõ ràng. “Mẹ tin rằng, con sẽ là người đồng hành lý tưởng của Minh Khang.”
“Cảm ơn mẹ,” Thanh Vy đáp, giọng cô chân thành. “Con sẽ cố gắng không làm mọi người thất vọng.”
Buổi tối, trong không khí ấm áp của gia đình, Thanh Vy nhận ra rằng, mọi thử thách trước đây không còn quan trọng nữa. Cô đã tìm thấy chỗ đứng của mình, không chỉ trong gia đình họ Trần, mà còn trong trái tim của Minh Khang.
Tối muộn, khi cả hai trở về penthouse, Minh Khang bất ngờ nói, “Anh có một thứ muốn tặng em.”
Thanh Vy nhìn anh, ánh mắt thoáng chút tò mò. Minh Khang bước đến, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo. Khi anh mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Anh biết rằng, mối quan hệ của chúng ta bắt đầu từ một bản hợp đồng,” Minh Khang nói, ánh mắt anh ánh lên sự chân thành. “Nhưng anh muốn nó kết thúc bằng một lời hứa thật sự. Lời hứa rằng anh sẽ luôn ở bên em, không vì trách nhiệm hay bất kỳ lý do nào khác, mà chỉ vì anh yêu em.”
Thanh Vy ngỡ ngàng, đôi mắt cô thoáng ánh lệ. Cô không ngờ rằng, người đàn ông từng lạnh lùng và xa cách ấy lại có thể bày tỏ tình cảm chân thành đến như vậy. “Tôi… tôi không biết phải nói gì,” cô khẽ đáp, giọng cô run lên.
“Chỉ cần em nói ‘đồng ý’,” Minh Khang nói, nở một nụ cười nhẹ.
“Đồng ý,” Thanh Vy nói, nụ cười rạng rỡ nở trên môi cô. “EM ĐỒNG Ý.”
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như ngưng đọng. Minh Khang đeo chiếc nhẫn vào tay cô, ánh mắt anh tràn đầy hạnh phúc. Cả hai nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào, bởi tất cả đã được khẳng định bằng chính sự gắn bó và tình yêu mà họ dành cho nhau.
Kết thúc
Cuối cùng, sau bao nhiêu thử thách, cả Minh Khang và Thanh Vy đều tìm thấy hạnh phúc thực sự. Không còn khoảng cách, không còn sự ngần ngại, họ đã cùng nhau xây dựng một tương lai mà cả hai đều trân trọng. Hạnh phúc không đến từ sự hoàn hảo, mà từ sự chân thành và cố gắng mà họ đã dành cho nhau.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.