Chương 28

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 11:04:51

Buổi sáng tại penthouse, ánh nắng nhẹ nhàng len qua rèm cửa, mang lại cảm giác dễ chịu sau một đêm dài. Thanh Vy ngồi bên bàn ăn, đôi mắt vẫn còn đọng lại những hình ảnh của buổi dạ tiệc hôm trước. Những ánh mắt nhìn cô với sự tôn trọng thay vì nghi ngờ, lời khen ngợi từ các đối tác, và cả sự đồng hành đầy tin tưởng của Minh Khang – tất cả khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.


Khi cô đang mải mê suy nghĩ, Minh Khang bước ra từ phòng làm việc, trên tay là một ly cà phê. “Cô đã chuẩn bị chưa?” anh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng hơn thường lệ.


“Chuẩn bị cho gì?” cô hỏi, thoáng chút bối rối.


“Chuyến đi mà tôi đã nói tối qua,” Minh Khang đáp, nở một nụ cười nhẹ. “Hôm nay, tôi muốn cô dành thời gian thư giãn. Chúng ta đều xứng đáng với điều đó.”


Thanh Vy thoáng bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng gật đầu. “Được thôi. Tôi sẵn sàng.”


Chiếc xe lăn bánh rời khỏi trung tâm thành phố, để lại những con đường đông đúc phía sau. Cảnh vật dần chuyển từ những tòa nhà cao tầng sang những cánh đồng xanh mướt và không gian thoáng đãng. Thanh Vy nhìn qua cửa sổ, lòng cô thoáng chút tò mò. “Chúng ta đang đi đâu vậy?” cô hỏi.


“Đến một nơi mà tôi thường đến khi cần thoát khỏi tất cả,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước. “Tôi nghĩ cô sẽ thích.”


Khi xe dừng lại, trước mặt họ là một ngôi nhà cổ kính, được bao quanh bởi những hàng cây xanh rợp bóng. Khung cảnh yên bình và thoáng chút hoài cổ khiến Thanh Vy không khỏi ngạc nhiên. “Nơi này thật đẹp,” cô nói, giọng cô nhẹ nhàng.


“Đây là nơi tôi thường đến khi muốn tìm lại sự bình yên,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Mẹ tôi đã đưa tôi đến đây từ khi tôi còn nhỏ. Bà luôn tin rằng, mỗi người đều cần một nơi để tái tạo năng lượng.”


Thanh Vy bước xuống xe, hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành lan tỏa. “Cảm giác như mọi thứ căng thẳng đều tan biến,” cô nói, nở một nụ cười nhẹ.


“Đó là lý do tôi muốn đưa cô đến đây,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh thoáng hiện sự dịu dàng. “Cô đã trải qua quá nhiều áp lực. Cô xứng đáng có một ngày yên bình.”


Suốt buổi sáng, họ đi dạo quanh khu vườn rộng lớn và dừng lại ở một hồ nước nhỏ trong vắt. Minh Khang kể về những kỷ niệm tuổi thơ với mẹ anh, và cách ngôi nhà này đã giúp anh trưởng thành. Thanh Vy lắng nghe, cảm nhận được một phần mềm mại và chân thành trong con người anh mà trước đây cô chưa từng thấy.


“Cảm ơn anh vì đã chia sẻ điều này với tôi,” cô nói, ánh mắt cô dịu dàng. “Tôi không nghĩ rằng anh lại có một nơi đặc biệt như thế.”


“Đôi khi, chúng ta cần giữ lại một góc nhỏ cho riêng mình,” Minh Khang đáp. “Nhưng tôi nghĩ rằng, hôm nay, tôi muốn chia sẻ nó với cô.”


Khi quay về penthouse vào buổi tối, không gian trong xe yên tĩnh nhưng không hề gượng gạo. Khi xe dừng lại, Thanh Vy quay lại nhìn Minh Khang, nở một nụ cười nhẹ. “Hôm nay thực sự rất ý nghĩa. Cảm ơn anh.”


“Tôi cũng nghĩ vậy,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm xuống. “Hy vọng, chúng ta sẽ có thêm những ngày như thế này.”


Thanh Vy bước xuống xe, lòng cô nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy rằng, mối quan hệ giữa cô và Minh Khang đang dần thay đổi, từng chút một, theo một cách tự nhiên và đầy ý nghĩa.


Buổi sáng hôm sau, ánh nắng tràn qua rèm cửa, lan tỏa khắp căn penthouse, mang đến cảm giác dịu dàng. Thanh Vy đứng bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê, đôi mắt nhìn xuống dòng người hối hả bên dưới. Dù đã trải qua một ngày thư giãn ý nghĩa, nhưng cảm xúc trong lòng cô vẫn còn nhiều xáo trộn. Những lời nói và hành động của Minh Khang hôm qua khiến cô không thể ngừng nghĩ về mối quan hệ giữa họ.


Khi cô đang mải mê suy nghĩ, tiếng bước chân từ phía sau kéo cô trở lại hiện thực. Minh Khang bước đến, trong tay cầm một tập tài liệu. “Cô có rảnh không?” anh hỏi, giọng anh trầm nhưng mang chút nhẹ nhàng.


“Có chuyện gì sao?” cô quay lại, đặt tách cà phê xuống bàn.


“Chúng ta cần bàn về một số dự án lớn,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh lướt qua cô. “Nhưng trước đó, tôi nghĩ rằng, chúng ta cần nói về ngày hôm qua.”


Thanh Vy khựng lại, cảm giác bất ngờ khiến tim cô đập nhanh hơn. “Ngày hôm qua?” cô hỏi, giọng cô thoáng chút ngập ngừng.


“Đúng vậy,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Cô nghĩ gì về chuyến đi hôm qua?”


“Thật đặc biệt,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô ánh lên vẻ chân thành. “Tôi không nghĩ rằng, sau tất cả những áp lực, chúng ta lại có thể tìm thấy sự bình yên như vậy.”


Minh Khang khẽ gật đầu. “Tôi cũng nghĩ thế. Và tôi muốn cô biết rằng, chuyến đi đó không chỉ để cô thư giãn.”


Ánh mắt Thanh Vy chạm vào ánh mắt anh, cảm nhận được sự nghiêm túc và chân thành trong từng lời nói. “Ý anh là sao?” cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng.


“Cô đã thay đổi rất nhiều thứ trong cuộc sống của tôi,” Minh Khang nói, giọng anh thấp xuống, nhưng từng từ rõ ràng. “Cô không chỉ giúp tôi giải quyết những vấn đề, mà còn khiến tôi nhận ra rằng, tôi không thể tiếp tục giữ khoảng cách với cô mãi.”


Thanh Vy cảm thấy tim mình như ngừng lại trong khoảnh khắc. Cô không ngờ rằng Minh Khang sẽ thừa nhận điều này một cách trực tiếp như vậy. “Anh đang nói rằng...” cô khẽ ngập ngừng.


“Tôi đang nói rằng, tôi muốn chúng ta bắt đầu một mối quan hệ thực sự,” Minh Khang ngắt lời, ánh mắt anh không rời khỏi cô. “Không còn hợp đồng, không còn sự giả tạo. Tôi muốn cô ở bên tôi, không chỉ vì trách nhiệm.”


Lời nói ấy khiến Thanh Vy không thể giấu được cảm xúc trong lòng. “Anh chắc chứ?” cô hỏi, đôi mắt cô ánh lên sự do dự. “Chúng ta đã bắt đầu bằng một thỏa thuận. Tôi không biết liệu chúng ta có thể...”


“Cô nghĩ tôi không chắc sao?” Minh Khang khẽ nhướn mày, nở một nụ cười nhẹ. “Tôi đã nghĩ về điều này rất lâu. Và tôi biết, tôi không muốn ai khác ngoài cô.”


Khoảnh khắc ấy, mọi rào cản dường như tan biến. Thanh Vy cảm thấy mình không còn lý do để lùi bước. “Tôi không biết liệu mình có thể làm tốt,” cô nói, giọng cô nhỏ nhẹ. “Nhưng tôi sẽ cố gắng.”


Minh Khang bước đến gần, nắm lấy tay cô. “Chỉ cần cô ở bên tôi, mọi thứ khác, chúng ta sẽ cùng giải quyết.”


Buổi tối hôm đó, khi không khí yên tĩnh bao trùm penthouse, Minh Khang và Thanh Vy cùng ngồi lại bên nhau, không cần nói thêm nhiều lời. Ánh mắt họ trao nhau sự tin tưởng và sự gắn kết đã dần lớn lên qua từng thử thách. Đó không còn là mối quan hệ gượng ép, mà là một sự thừa nhận chân thành.

Novel79, 30/12/2024 11:04:51

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện