Buổi sáng hôm đó, tại biệt thự nhà họ Trần, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Những động thái mới nhất từ phía Nguyễn Nhã và những tin tức rò rỉ về các dự án quan trọng khiến gia đình phải họp khẩn cấp. Bà Hoài Anh, như thường lệ, ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong phòng.
“Chúng ta đã cố gắng giữ vững vị thế, nhưng họ vẫn không dừng lại,” bà nói, giọng bà trầm xuống. “Lần này, mẹ muốn thấy kết quả dứt điểm. Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường.”
Minh Khang gật đầu, đặt trước mặt bà một tập tài liệu mới. “Đây là những gì con thu thập được. Lần này, con nghĩ chúng ta nên sử dụng mọi thứ để kết thúc tất cả.”
“Ý con là gì?” bà hỏi, ánh mắt bà xoáy sâu vào Minh Khang.
“Chúng ta sẽ phơi bày toàn bộ kế hoạch của họ trước công chúng,” Minh Khang đáp, giọng anh chắc chắn. “Nếu mọi người đều biết họ đang làm gì, áp lực xã hội sẽ buộc họ phải lùi bước.”
Thanh Vy ngồi im lặng trong góc, lắng nghe từng lời nói. Cô biết rằng kế hoạch này sẽ không dễ dàng, và nó sẽ kéo theo rất nhiều rủi ro.
“Vy, con nghĩ sao?” bà Hoài Anh đột ngột quay sang cô.
Thanh Vy hít một hơi thật sâu. “Con nghĩ, nếu đây là cách duy nhất để bảo vệ gia đình, thì chúng ta phải làm.”
Ánh mắt của bà Hoài Anh thoáng dịu lại. “Tốt. Vậy hãy chuẩn bị mọi thứ.”
Chiều hôm đó, tại một văn phòng kín đáo, Minh Khang và Thanh Vy gặp gỡ một nhóm luật sư và chuyên gia truyền thông để thảo luận về chiến lược. Từng chi tiết nhỏ trong kế hoạch được phân tích kỹ lưỡng, từ việc chọn thời điểm công bố thông tin cho đến cách xử lý những phản ứng từ công chúng.
“Kế hoạch này sẽ không có chỗ cho sai lầm,” một luật sư lên tiếng. “Một khi đã công khai, chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với mọi hậu quả.”
“Tôi hiểu,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm xuống. “Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Tối hôm đó, tại penthouse, Thanh Vy ngồi bên cửa sổ, đôi mắt cô nhìn ra màn đêm lấp lánh ánh đèn thành phố. Minh Khang bước đến, đặt một ly trà nóng trước mặt cô.
“Cô đang nghĩ gì?” anh hỏi, giọng anh dịu dàng.
“Tôi đang nghĩ về ngày mai,” cô đáp, ánh mắt cô thoáng chút lo lắng. “Nếu mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch, chúng ta sẽ mất tất cả.”
“Cô sẽ không mất gì cả,” Minh Khang nói, ánh mắt anh đầy sự chắc chắn. “Tôi ở đây để đảm bảo điều đó.”
Lời nói của anh khiến lòng Thanh Vy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Dù biết rằng thử thách ngày mai sẽ rất lớn, cô cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng mình không hề đơn độc.
Ngày hôm sau, tại một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố, buổi họp báo công bố thông tin được tổ chức với sự tham gia của các đối tác, truyền thông và giới kinh doanh. Không khí trong phòng họp trở nên sôi động khi Minh Khang bước lên bục phát biểu, theo sau là Thanh Vy.
“Hôm nay, chúng tôi muốn làm rõ những vấn đề đã xảy ra trong thời gian qua,” Minh Khang mở đầu, giọng anh vang lên rõ ràng. “Gia đình chúng tôi đã phải đối mặt với rất nhiều sự tấn công không minh bạch, không chỉ nhằm vào danh tiếng mà còn vào các dự án kinh doanh quan trọng.”
Anh trình bày các bằng chứng liên quan đến kế hoạch của Nguyễn Nhã và các đối tác ngầm của cô ta. Mỗi tài liệu, mỗi giao dịch được chiếu lên màn hình lớn đều khiến cả phòng họp lặng đi. Những ánh mắt nghi ngờ giờ đây chỉ còn lại sự ngạc nhiên và kinh ngạc.
Khi Minh Khang kết thúc phần trình bày, Thanh Vy bước lên, giọng cô bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. “Tôi không phủ nhận rằng quá khứ của tôi không hoàn hảo. Nhưng tôi tin rằng, bất kỳ ai cũng xứng đáng có cơ hội để thay đổi và chứng minh bản thân. Và hôm nay, tôi đứng ở đây để khẳng định rằng, những gì chúng tôi đang làm không chỉ là bảo vệ danh tiếng, mà còn là bảo vệ giá trị của sự trung thực và minh bạch.”
Cả phòng họp bùng nổ trong tiếng vỗ tay. Nhiều đối tác lớn tiến lại gần, bày tỏ sự ủng hộ và niềm tin vào gia đình họ Trần.
Ở một góc khuất, Nguyễn Nhã ngồi lặng người, ánh mắt cô ta tối sầm. Những bằng chứng rõ ràng và sự ủng hộ từ đối tác khiến cô ta không còn đường lui. Cô ta rời khỏi phòng họp trong lặng lẽ, nhưng trong lòng vẫn không từ bỏ ý định trả thù.
Khi trở về penthouse, Minh Khang và Thanh Vy ngồi lại bên nhau trong sự yên tĩnh. “Chúng ta đã làm được,” cô nói, nụ cười nhẹ nở trên môi.
“Đúng vậy,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh dịu lại. “Nhưng hãy nhớ, cuộc chiến này chưa thực sự kết thúc. Họ vẫn còn đó, chờ đợi cơ hội.”
“Tôi biết,” Thanh Vy nói, ánh mắt cô ánh lên vẻ kiên định. “Nhưng tôi tin rằng, chúng ta có thể đối mặt với bất kỳ điều gì.”
Lời nói của cô khiến Minh Khang khẽ mỉm cười. “Tôi cũng tin như vậy.”
Buổi sáng hôm ấy, tại biệt thự nhà họ Trần, không khí trong phòng họp lớn trở nên trang nghiêm hơn bao giờ hết. Tất cả tài liệu liên quan đến Nguyễn Nhã đã được sắp xếp cẩn thận, và mọi người đều hiểu rằng hôm nay sẽ là ngày chấm dứt mọi mâu thuẫn với cô ta.
Minh Khang đứng dậy, ánh mắt anh lạnh lùng và đầy quyết đoán. “Chúng ta đã chuẩn bị đủ mọi thứ. Kế hoạch này không chỉ buộc Nguyễn Nhã phải chịu trách nhiệm, mà còn ngăn cô ta gây thêm bất kỳ tổn hại nào nữa.”
“Mẹ tin con,” bà Hoài Anh nói, giọng bà trầm xuống. “Nhưng hãy nhớ, mọi hành động của con hôm nay sẽ quyết định không chỉ danh tiếng của gia đình mà còn tương lai của Vy.”
Ánh mắt của bà chuyển sang Thanh Vy, nhưng lần này không còn sự dò xét khắt khe. “Con đã chịu đựng đủ rồi. Đây là lúc con cho mọi người thấy mình thực sự thuộc về gia đình này.”
Thanh Vy gật đầu, ánh mắt cô ánh lên sự kiên định. “Con sẽ không để mọi người thất vọng.”
Buổi chiều, tại một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố, một buổi họp báo quan trọng được tổ chức. Phóng viên từ các kênh truyền thông lớn, cùng nhiều đối tác trong và ngoài nước, đều có mặt. Minh Khang bước lên bục phát biểu, theo sau là Thanh Vy.
“Hôm nay, chúng tôi muốn làm rõ những vấn đề đã xảy ra trong thời gian qua,” Minh Khang mở lời, giọng anh vang lên rõ ràng. “Chúng tôi đã phát hiện và thu thập đủ bằng chứng cho thấy một cá nhân trong giới kinh doanh đã cố tình gây tổn hại đến danh tiếng của gia đình chúng tôi.”
Anh trình bày từng bằng chứng một, từ các giao dịch mờ ám, tin đồn thất thiệt cho đến việc lợi dụng các mối quan hệ xã hội để phá hoại gia đình họ Trần. Những tài liệu được chiếu lên màn hình lớn khiến cả hội trường không khỏi ngạc nhiên và xôn xao.
Khi Minh Khang kết thúc phần trình bày, Thanh Vy bước lên bục, ánh mắt cô ánh lên sự tự tin. “Tôi biết rằng, trong thời gian qua, tôi đã trở thành mục tiêu của rất nhiều sự chỉ trích và nghi ngờ. Nhưng hôm nay, tôi muốn khẳng định rằng, những người đã cố gắng hạ bệ tôi và gia đình này sẽ phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình.”
Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng nói dứt khoát. “Với sự hỗ trợ từ pháp luật và các đối tác uy tín, chúng tôi sẽ không chỉ bảo vệ danh tiếng của gia đình, mà còn đưa ra ánh sáng tất cả những hành vi sai trái này.”
Ở một góc xa trong phòng họp, Nguyễn Nhã ngồi lặng người. Những bằng chứng rõ ràng và lời nói mạnh mẽ của Minh Khang và Thanh Vy khiến cô ta không còn đường lui. Khi buổi họp kết thúc, cô ta bước ra ngoài trong lặng lẽ, nhưng ánh mắt hiện lên sự thất bại hoàn toàn.
Tối hôm đó, tại biệt thự nhà họ Trần, một buổi họp gia đình nhỏ diễn ra. Không còn những ánh mắt dò xét hay nghi ngờ, thay vào đó là sự tán thưởng và ủng hộ dành cho Thanh Vy.
“Con đã làm rất tốt,” bà Hoài Anh nói, lần đầu tiên nở một nụ cười nhẹ với cô. “Hôm nay, con đã chứng minh rằng con thực sự xứng đáng với vị trí này.”
“Con cảm ơn mẹ,” Thanh Vy đáp, giọng cô nhẹ nhưng tràn đầy xúc động.
Khi buổi họp kết thúc, Minh Khang bước đến bên cô. “Cô làm tôi ngạc nhiên đấy,” anh nói, ánh mắt anh dịu lại.
“Tôi chỉ làm những gì cần làm,” Thanh Vy đáp, nở một nụ cười nhẹ.
“Cô đã làm nhiều hơn thế,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Hôm nay, cô không chỉ bảo vệ gia đình, mà còn bảo vệ chính mình. Tôi thực sự tự hào về cô.”
Lời nói của anh khiến lòng Thanh Vy ấm áp hơn bao giờ hết. Dù biết rằng hành trình phía trước còn dài, nhưng cô cảm thấy mình đã thực sự bước một bước lớn để trở thành một phần không thể thiếu của gia đình họ Trần.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.