Chương 2

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 10:54:48

Đêm hôm đó, Thanh Vy ngồi lặng trong căn phòng trọ chật chội, ánh đèn vàng vọt khiến mọi thứ xung quanh thêm phần ngột ngạt. Tấm danh thiếp của Minh Khang nằm yên trên bàn, như một lời nhắc nhở không thể bỏ qua. Cô nhìn chằm chằm vào nó, trong đầu rối bời với hàng loạt suy nghĩ mâu thuẫn.


Một năm, cô tự nhủ. Chỉ cần một năm. Nhưng đổi lại, cô sẽ phải hy sinh lòng tự trọng của mình, trở thành một quân cờ trong kế hoạch của người đàn ông ấy. Liệu cái giá này có quá đắt?


Thanh Vy cố gắng tìm câu trả lời trong đầu, nhưng mọi thứ dường như chỉ càng khiến cô bế tắc hơn. Hình ảnh ông Nam – chủ nợ với nụ cười hiểm ác, những ánh mắt khinh miệt từ những người từng quen biết, và cả cái nhìn sắc lạnh của Minh Khang, tất cả cứ lởn vởn trong tâm trí cô.


Cô gục đầu xuống bàn, đôi tay nắm chặt lấy mái tóc. Nỗi bất lực dâng tràn, nước mắt cứ thế rơi xuống. Từng giọt nước mắt như xé nát lòng tự trọng cuối cùng mà cô cố giữ lấy. Cô không muốn làm điều này, nhưng liệu cô còn lựa chọn nào khác?


Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len qua khe cửa sổ, Thanh Vy vẫn chưa chợp mắt. Cô đứng dậy, nhìn vào gương. Gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ hoe phản chiếu lại, như nhắc nhở cô về những gì đang chờ phía trước. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn. Nếu đây là con đường duy nhất để cô có thể đứng dậy, thì cô sẽ làm điều đó.


Cả ngày hôm ấy, Thanh Vy không ngừng cân nhắc về những lựa chọn của mình. Cô dạo bước trên con đường quen thuộc, nơi từng là tuyến đường cô đi làm mỗi ngày khi còn điều hành công ty. Những ký ức về khoảng thời gian huy hoàng chợt ùa về, khiến lòng cô trĩu nặng. Ngày đó, cô từng tin rằng mình có thể thay đổi thế giới, rằng sự nỗ lực và đam mê sẽ dẫn cô đến thành công. Nhưng bây giờ, cô nhận ra rằng đời không hề đơn giản như vậy.


Cô ghé vào một quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi cô từng thường xuyên lui tới để bàn bạc về các dự án với đội ngũ của mình. Chiếc bàn quen thuộc nơi góc phòng vẫn ở đó, nhưng tất cả đã thay đổi. Những người bạn đồng hành từng sát cánh bên cô giờ đây đã rời đi. Một số đã chuyển đến các công ty lớn, một số khác rời bỏ ngành nghề mà họ từng đam mê. Và cô, người từng là ngọn lửa dẫn đường, giờ đây chỉ còn lại tro tàn.


Tối hôm đó, khi cô trở về nhà trọ, tâm trí cô đã rõ ràng hơn. Thanh Vy ngồi xuống bàn, ánh mắt dừng lại trên tấm danh thiếp. Cô cầm điện thoại, ngón tay do dự trước khi bấm số. Khi giọng nói trầm thấp của Minh Khang vang lên ở đầu dây bên kia, cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc.


“Anh Trần,” cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Tôi đã suy nghĩ. Tôi đồng ý với thỏa thuận của anh.”


Bên kia, Minh Khang im lặng một lúc trước khi trả lời. “Tốt. Tôi sẽ sắp xếp để cô ký hợp đồng vào ngày mai. Chúng ta sẽ thỏa thuận mọi chi tiết trước khi bắt đầu.”


Thanh Vy cúp máy, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại. Một cảm giác trống rỗng lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng mình vừa đặt bước chân đầu tiên vào một con đường đầy chông gai, nhưng cô cũng biết, cô không còn lựa chọn nào khác.


Sáng hôm sau, Thanh Vy đến văn phòng của Minh Khang đúng giờ. Anh đang chờ cô trong phòng làm việc, vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng như thường lệ. Một tập hồ sơ dày được đặt ngay ngắn trên bàn, với dòng chữ “Hợp đồng hôn nhân” in đậm.


“Cô đã sẵn sàng chưa?” Minh Khang hỏi, ánh mắt anh như dò xét từng biểu cảm của cô.


Thanh Vy khẽ gật đầu, tay run nhẹ khi cầm lấy 乃út. Cô lướt qua các điều khoản trong hợp đồng: Thời gian một năm, không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, tuyệt đối giữ bí mật về thỏa thuận. Một khoản tiền lớn sẽ được chuyển cho cô sau khi hợp đồng kết thúc. Mọi thứ đều rõ ràng, nhưng cũng đầy rẫy sự trói buộc.


Cô ký tên mình vào hợp đồng, cảm giác như vừa đánh dấu một bước ngoặt không thể quay đầu. Khi cô đặt 乃út xuống, Minh Khang nhấc hợp đồng lên, khẽ nhếch môi. “Chào mừng cô trở thành bà Trần.”


Đêm đó, khi trở về phòng, Thanh Vy nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Chiếc nhẫn cưới giả mà Minh Khang đưa cho cô để đeo vào ngày mai nằm yên trên bàn. Cô đưa tay chạm vào nó, cảm giác lạnh lẽo từ kim loại lan tỏa, như một lời nhắc nhở về những gì cô sắp đối mặt.


Cuộc hôn nhân hợp đồng này không chỉ là một thỏa thuận, mà còn là trò chơi của số phận mà cô không còn cách nào để từ chối. Một năm, cô tự nhủ, chỉ cần một năm. Nhưng sâu trong lòng, cô không thể ngăn được cảm giác rằng mình vừa bước vào một trò chơi mà kết quả hoàn toàn không nằm trong tay mình.


Buổi lễ kết hôn diễn ra hoàn hảo, không một chút sơ sót. Minh Khang, với phong thái điềm tĩnh và uy quyền, đã thu hút mọi ánh nhìn khi đứng cạnh Thanh Vy – người mà từ hôm nay, sẽ chính thức mang danh “bà Trần”. Dưới ánh sáng ấm áp của những chùm đèn pha lê, họ trao nhẫn cưới cho nhau, một hành động tưởng chừng như thiêng liêng nhưng lại lạnh lẽo như những dòng chữ trên bản hợp đồng.


Khi bước vào biệt thự nhà họ Trần để dự tiệc chúc mừng, Thanh Vy cảm thấy từng bước chân của mình như đang đi trên băng mỏng. Những ánh mắt tò mò, những lời chúc tụng xã giao, tất cả đều khiến cô như bị bóc trần. Nhưng cô biết, đây là vai diễn của mình, và cô không được phép thất bại.


Mẹ của Minh Khang, bà Trần Hoài Anh, bước đến gần. Bà mặc một chiếc váy dạ hội thanh lịch, gương mặt quý phái nhưng không giấu được nét sắc sảo trong ánh mắt. Thanh Vy hơi cứng người khi bà mỉm cười nhìn cô, nụ cười tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô cảm thấy áp lực.


“Chào con, Thanh Vy,” bà nói, giọng nói dịu dàng nhưng có phần xa cách. “Ta đã nghe Minh Khang nói về con. Hôm nay, con trông thật xinh đẹp.”


“Cảm ơn bác,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Con rất vinh hạnh khi được làm một phần của gia đình mình.”


Ánh mắt bà Hoài Anh lướt qua Thanh Vy một lần nữa, như muốn ghi nhớ từng chi tiết trên người cô. Nhưng thay vì dò xét, bà mỉm cười nhẹ nhàng. “Ta hy vọng con sẽ quen với lối sống của gia đình ta. Nó có thể hơi khác biệt, nhưng Minh Khang là một người chồng tốt. Nó sẽ giúp con.”


“Dạ, con tin là vậy,” Thanh Vy trả lời, cảm thấy như đang đối đáp trong một bài kiểm tra.


“Chỉ cần làm vợ nó thật tốt,” bà Hoài Anh nói, tay khẽ vỗ lên vai Thanh Vy trước khi quay đi. “Gia đình chúng ta luôn đặt niềm tin vào Minh Khang.”


Khi bà bước đi, Thanh Vy thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không ngăn được cảm giác rằng mỗi lời nói của bà Hoài Anh đều ẩn chứa một lời cảnh báo ngầm. Đây không phải là một cuộc sống mà cô có thể dễ dàng hòa nhập. Nhưng cô cũng biết, cô không được phép mắc sai lầm.


Khi buổi tiệc kết thúc, Minh Khang đưa cô về căn penthouse của anh, nơi cô sẽ sống trong suốt một năm tới. Anh không nói nhiều, chỉ dặn dò cô những điều cần thiết về cách ứng xử trước gia đình anh. “Vai diễn này chỉ có thể thành công nếu cô giữ mọi thứ thật tự nhiên,” anh nói. “Mẹ tôi có thể không bày tỏ rõ, nhưng bà ấy là người rất nhạy bén. Chỉ cần một sơ suất, mọi thứ sẽ đổ vỡ.”


“Tôi hiểu,” Thanh Vy đáp, ánh mắt không giấu được sự mệt mỏi.


Minh Khang nhìn cô một lúc, đôi mắt anh thoáng lộ vẻ trầm ngâm. “Cô làm tốt lắm hôm nay,” anh nói, giọng nói bất ngờ dịu lại. “Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.”


Thanh Vy không trả lời. Cô biết rõ điều đó. Một năm. Chỉ cần một năm. Nhưng cô cũng hiểu, mỗi ngày trôi qua trong vai trò "bà Trần" sẽ là một thử thách mà cô phải vượt qua bằng tất cả ý chí còn lại.

Novel79, 30/12/2024 10:54:48

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (18px):

Cách dòng (24px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện