Chương 19

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 11:01:37

Buổi sáng hôm ấy, căn penthouse chìm trong không khí căng thẳng. Minh Khang ngồi trước màn hình laptop, đôi mắt anh lướt nhanh qua các tài liệu về ông Nam và Nguyễn Nhã. Những thông tin mới mà anh vừa nhận được từ đội ngũ điều tra cho thấy, cả hai không chỉ muốn hạ bệ Thanh Vy mà còn có ý định tấn công trực tiếp vào uy tín của gia đình họ Trần.


“Chuyện này không chỉ là nhắm vào cô nữa,” Minh Khang nói, giọng anh trầm nhưng nghiêm trọng. “Họ đang cố phá hủy hình ảnh của gia đình tôi.”


Thanh Vy, đang ngồi ở ghế đối diện, khẽ siết chặt bàn tay. “Nếu vậy, chúng ta phải phản công,” cô nói, giọng cô chắc chắn. “Tôi không để họ đạt được mục đích.”


Buổi chiều, trong một cuộc họp gia đình tại biệt thự họ Trần, không khí trở nên căng thẳng khi bà Hoài Anh nhận được tin từ các đối tác rằng một loạt bài báo sắp được xuất bản, nhắm trực tiếp vào Thanh Vy và gia đình.


“Con nói rằng đã xử lý chuyện của ông Nam,” bà Hoài Anh nói, ánh mắt bà sắc bén hướng về Minh Khang. “Nhưng rõ ràng mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn.”


“Con đang giải quyết,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm xuống. “Nhưng mẹ cần cho chúng con thêm thời gian.”


“Thời gian không phải thứ mà gia đình này dư thừa,” bà nói, giọng bà lạnh lẽo. “Nếu con không ngăn được chuyện này trước khi nó bùng phát, mẹ sẽ tự ra tay.”


Ánh mắt của bà dừng lại trên Thanh Vy, như một lời nhắc nhở không lời. “Và con, Thanh Vy, nếu không thể chứng minh được rằng mình xứng đáng ở đây, đừng mong mẹ bảo vệ con.”


“Con sẽ làm được,” Thanh Vy đáp, giọng cô dứt khoát.


Tối hôm đó, tại penthouse, Minh Khang nhận được một email ẩn danh với nội dung chỉ gồm một dòng ngắn:


“Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai. Địa điểm đã được gửi riêng.”


Ngay sau đó, điện thoại của Thanh Vy rung lên. Một tin nhắn từ số lạ gửi đến: “Nếu muốn bảo vệ vị trí của mình, hãy đến gặp tôi một mình.”


Cả hai cùng nhìn vào tin nhắn và email, nhận ra rằng đây là một nước cờ mới từ phía ông Nam hoặc Nguyễn Nhã. Minh Khang nhìn Thanh Vy, giọng anh trầm xuống: “Cô không được đi một mình.”


“Nhưng nếu anh đi cùng, họ sẽ không chịu lộ mặt,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô ánh lên sự kiên định. “Tôi cần biết họ đang muốn gì.”


“Cô không hiểu họ nguy hiểm thế nào,” Minh Khang nói, ánh mắt anh tối lại. “Nhưng nếu cô muốn đi, tôi sẽ theo dõi từ xa.”


Sáng hôm sau, tại một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô thành phố, Thanh Vy bước vào không gian tĩnh lặng của phòng họp riêng. Ngồi đợi cô là ông Nam, với nụ cười tự mãn trên môi. Bên cạnh ông ta, Nguyễn Nhã ngồi khoanh tay, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Vy.


“Cô Vy, thật vui khi cuối cùng chúng ta cũng có thể nói chuyện một cách thẳng thắn,” ông Nam nói, giọng ông ta kéo dài.


“Nếu các người muốn hủy hoại tôi, thì cứ làm đi,” Thanh Vy nói, giọng cô lạnh lùng. “Tôi không có thời gian chơi trò mèo vờn chuột.”


“Ồ, cô hiểu lầm rồi,” Nguyễn Nhã nói, tiếng cười nhẹ vang lên. “Chúng tôi không muốn hủy hoại cô. Chúng tôi muốn cô rời khỏi gia đình họ Trần.”


“Và tại sao tôi phải làm vậy?” Thanh Vy hỏi, đôi mắt cô sắc bén nhìn họ.


“Vì nếu cô không làm, chúng tôi sẽ không chỉ tiết lộ quá khứ của cô, mà còn tạo ra những câu chuyện khiến cả xã hội quay lưng lại với gia đình họ Trần,” ông Nam nói, giọng ông ta trở nên sắc lạnh.


Ở phía ngoài nhà hàng, Minh Khang ngồi trong xe, theo dõi mọi động tĩnh qua thiết bị giám sát. Khi anh nhận thấy biểu hiện căng thẳng của Thanh Vy qua camera, anh lập tức rời xe và tiến vào nhà hàng.


Khi Minh Khang bước vào phòng, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua ông Nam và Nguyễn Nhã. “Hai người nghĩ rằng sẽ đạt được gì từ trò này?” anh hỏi, giọng anh sắc bén.


“Chúng tôi chỉ muốn giúp gia đình anh tránh khỏi một rắc rối không đáng có,” Nguyễn Nhã đáp, giọng cô ta đầy vẻ châm chọc. “Và việc đó bắt đầu bằng việc để cô ta rời đi.”


“Cô ta sẽ không đi đâu cả,” Minh Khang nói, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Nguyễn Nhã. “Nếu hai người còn cố gắng chơi trò này, tôi sẽ đảm bảo rằng cả hai sẽ không có cơ hội xuất hiện ở bất kỳ sự kiện nào nữa.”


Câu nói ấy khiến ông Nam thoáng chững lại, nhưng ngay sau đó, ông ta bật cười. “Cậu Minh Khang, tôi thích sự tự tin của cậu. Nhưng trò chơi này không kết thúc dễ dàng như vậy đâu.”


Buổi tối hôm đó, sau cuộc đối đầu căng thẳng tại nhà hàng, không khí trong căn penthouse trầm lặng đến ngột ngạt. Thanh Vy ngồi lặng lẽ bên bàn làm việc, ánh mắt cô dán chặt vào màn hình máy tính nhưng tâm trí lại rối bời. Những lời đe dọa của ông Nam và Nguyễn Nhã cứ vang lên trong đầu cô như một hồi chuông cảnh báo.


Minh Khang bước vào từ phòng làm việc, đôi mắt anh thoáng lộ vẻ mệt mỏi. Anh rót một ly rượu, bước tới bàn và đặt xuống trước mặt Thanh Vy. “Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng anh trầm nhưng không giấu được sự quan tâm.


“Tôi không sao,” Thanh Vy đáp, nhưng giọng cô nhỏ hơn thường lệ. “Chỉ là tôi đang nghĩ đến những điều họ nói.”


“Họ không có gì để làm cô sợ,” Minh Khang nói, giọng anh chắc chắn. “Mọi thứ họ làm chỉ là trò hù dọa.”


“Nhưng nếu họ thực sự công khai những gì họ biết, anh nghĩ chúng ta sẽ đối mặt thế nào?” Thanh Vy hỏi, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng.


Minh Khang nhìn cô một lúc lâu, rồi nói, “Cô không cần lo lắng về điều đó. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ đứng ra bảo vệ cô.”


Câu nói ấy khiến lòng Thanh Vy ấm lại, nhưng cô không dám chắc liệu Minh Khang nói vậy vì trách nhiệm hay vì anh thực sự quan tâm đến cô.


Ngày hôm sau, khi Thanh Vy đang sắp xếp lại tài liệu trong phòng làm việc, điện thoại cô reo lên. Một số lạ xuất hiện trên màn hình. Cô chần chừ một lúc trước khi nhấn nút trả lời.


“Cô Vy,” giọng nói quen thuộc của ông Nam vang lên. “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện thêm.”


“Tôi không có gì để nói với ông,” Thanh Vy đáp, giọng cô lạnh lùng.


“Ồ, nhưng tôi nghĩ cô sẽ muốn nghe điều này,” ông Nam nói, giọng ông ta kéo dài. “Tôi đã gửi một số thông tin thú vị đến các đối tác lớn của gia đình họ Trần. Tôi chắc chắn rằng họ sẽ rất quan tâm.”


“Ông đang cố làm gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô khẽ run.


“Tôi chỉ muốn nhắc cô rằng, nếu cô không rời khỏi gia đình này, tôi sẽ không dừng lại,” ông Nam đáp. “Cô biết cách để giải quyết chuyện này, phải không?”


Cúp máy, Thanh Vy cảm thấy lòng mình như bị siết chặt. Cô hiểu rằng ông Nam không chỉ đang đe dọa cô mà còn cố gắng làm lung lay nền tảng của gia đình họ Trần.


Buổi tối, trong một buổi họp nội bộ tại biệt thự, bà Hoài Anh nhận được tin tức về việc một số đối tác lớn bất ngờ hủy bỏ hợp tác, với lý do rằng họ nhận được những thông tin bất lợi liên quan đến gia đình.


“Đây là lỗi của con,” bà nói, ánh mắt sắc lạnh hướng về Thanh Vy. “Con không chỉ khiến gia đình này rơi vào tình thế khó khăn, mà còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng mà chúng ta xây dựng bao năm.”


“Mẹ, đây không phải lỗi của Vy,” Minh Khang cắt ngang, giọng anh cứng rắn. “Ông Nam và Nguyễn Nhã đang cố gắng thao túng mọi thứ để đạt được mục đích của họ.”


“Và con nghĩ rằng cứ đứng nhìn là đủ sao?” bà hỏi, ánh mắt bà xoáy sâu vào Minh Khang. “Nếu con không thể xử lý chuyện này, mẹ sẽ tự ra tay.”


Sau buổi họp, Minh Khang và Thanh Vy trở về penthouse. Trên đường về, Minh Khang đột ngột lên tiếng: “Cô không cần để ý đến những gì mẹ tôi nói. Tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.”


“Nhưng nếu tôi là gán*** cho gia đình anh thì sao?” Thanh Vy hỏi, giọng cô nhỏ lại.


“Cô không phải gán***,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh thoáng lộ vẻ nghiêm nghị. “Cô đang bị họ đẩy vào thế khó, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sai.”


Lời nói của Minh Khang khiến Thanh Vy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nhưng cô hiểu rằng, cuộc chiến này không chỉ là của riêng cô nữa. Cô cần làm gì đó để bảo vệ bản thân và gia đình họ Trần.

Novel79, 30/12/2024 11:01:37

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện