Buổi tối hôm ấy, biệt thự nhà họ Trần rực rỡ ánh đèn khi tổ chức một bữa tiệc nhỏ để gặp gỡ các đối tác kinh doanh thân thiết. Thanh Vy bước vào phòng khách lớn cùng Minh Khang, cố giữ nụ cười điềm tĩnh dù trong lòng không ngừng dậy sóng. Sự xuất hiện gần đây của ông Nam và những lời mỉa mai từ Nguyễn Nhã khiến cô cảm thấy mình như đang bước đi trên một sợi dây mong manh.
“Chị Vy, hôm nay chị trông thật rạng rỡ.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Thanh Vy quay lại và đối diện với Nguyễn Nhã. Cô ta mặc một chiếc váy đen ôm sát, ánh mắt sáng rực nhưng sắc bén như muốn xuyên thấu đối phương.
“Cảm ơn cô Nhã,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Hôm nay cô cũng rất nổi bật.”
“Ồ, chị thật khách sáo,” Nguyễn Nhã nói, nhếch môi cười. “Nhưng tôi nghĩ, hôm nay, điều đáng chú ý hơn là những người chị đang cố gắng tránh mặt.”
Câu nói ấy như một mũi kim xuyên vào lòng tự trọng của Thanh Vy. Cô nhíu mày, ánh mắt thoáng nghi ngờ. “Cô đang muốn nói gì?”
“Ồ không, chỉ là tôi nghe vài lời đồn đại,” Nguyễn Nhã đáp, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú. “Có vẻ như quá khứ luôn có cách để trở lại, phải không?”
Không lâu sau đó, ông Nam xuất hiện, bước vào bữa tiệc với dáng vẻ tự tin quen thuộc. Ông ta mỉm cười khi nhìn thấy Thanh Vy, rồi tiến lại gần, như thể đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
“Chào cô Vy,” ông Nam nói, giọng ông ta nhẹ nhàng nhưng đầy mỉa mai. “Lâu rồi không gặp. Tôi rất vui khi thấy cô hòa nhập tốt như vậy.”
“Chào ông Nam,” Thanh Vy đáp, cố giữ vẻ bình thản. “Tôi không nghĩ chúng ta có nhiều chuyện để nói.”
“Ồ, tôi nghĩ ngược lại,” ông Nam nói, ánh mắt lướt qua Minh Khang, người đang đứng bên cạnh cô. “Nhưng tôi hiểu, đây không phải nơi thích hợp. Tôi chỉ muốn chúc mừng cô vì đã tiến xa như vậy.”
Minh Khang nheo mắt, ánh mắt anh lộ vẻ lạnh lùng. “Ông Nam, tôi nghĩ tốt hơn là ông nên giữ những chuyện riêng tư ở ngoài bữa tiệc.”
“Dĩ nhiên rồi,” ông Nam nói, nở một nụ cười nhạt. “Tôi chỉ đến đây để thưởng thức không khí thôi. Không có ý làm phiền.”
Ông ta quay đi, nhưng trước khi rời khỏi, ánh mắt ông ta thoáng dừng lại trên Nguyễn Nhã, như một tín hiệu ngầm mà Thanh Vy không thể bỏ qua.
Sau bữa tiệc, Minh Khang và Thanh Vy rời khỏi biệt thự trong im lặng. Khi cả hai bước vào xe, Minh Khang lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Cô thấy ông ta nói gì với Nguyễn Nhã không?” anh hỏi, ánh mắt anh thoáng vẻ nghiêm trọng.
“Tôi thấy,” Thanh Vy đáp, giọng cô trầm xuống. “Anh nghĩ họ đang hợp tác sao?”
“Không phải nghĩ, mà là chắc chắn,” Minh Khang nói, giọng anh sắc lạnh. “Nguyễn Nhã đang hỗ trợ ông ta để gây áp lực lên cô.”
“Nhưng tại sao?” Thanh Vy hỏi, ánh mắt cô lộ vẻ mệt mỏi. “Cô ta được lợi gì khi làm vậy?”
“Cô ta không chỉ muốn hạ thấp cô,” Minh Khang đáp, đôi mắt anh lấp lánh sự tức giận. “Cô ta muốn gia đình tôi nghi ngờ cô, và cô ta muốn vị trí mà cô đang có.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy im lặng. Cô không ngờ mọi thứ lại phức tạp đến vậy. Nhưng cô biết mình không thể lùi bước.
Tối hôm đó, tại penthouse, Minh Khang nhận được một cuộc gọi từ mẹ anh – bà Hoài Anh. “Mẹ đã thấy ông Nam và Nguyễn Nhã cùng xuất hiện tại bữa tiệc,” bà nói, giọng bà sắc sảo. “Mẹ không nghĩ đó là ngẫu nhiên.”
“Con cũng không nghĩ vậy,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm xuống. “Họ đang cố gây sức ép lên Thanh Vy.”
“Mẹ đã nói ngay từ đầu,” bà Hoài Anh nói, giọng bà nhẹ nhưng đầy quyền uy. “Nếu cô ta không thể đối phó được những chuyện này, cô ta không xứng đáng ở lại gia đình này.”
“Cô ấy sẽ làm được,” Minh Khang đáp, giọng anh chắc chắn.
“Vậy thì hãy để cô ta chứng minh,” bà Hoài Anh nói. “Nhưng hãy nhớ, đây là cơ hội cuối cùng.”
Câu nói ấy khiến Minh Khang thoáng chững lại. Anh biết mẹ mình không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ sai lầm nào, và áp lực này sẽ đè nặng lên Thanh Vy. Nhưng anh cũng biết rằng, lần này, anh không thể để cô một mình đối mặt với tất cả.
Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng tràn vào căn penthouse, Thanh Vy ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, đôi mắt nhìn xa xăm. Những lời nói của Nguyễn Nhã và sự xuất hiện của ông Nam trong bữa tiệc hôm qua như một hồi chuông cảnh báo. Cô hiểu rằng mình đang bị dồn vào một tình thế khó khăn hơn bao giờ hết – một cuộc chiến mà kẻ thù không chỉ đến từ bên ngoài mà còn có thể len lỏi trong chính gia đình này.
Minh Khang bước vào từ phòng làm việc, dáng vẻ anh lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy sự trầm ngâm. Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, đặt một tách cà phê lên bàn. “Tôi đã xác nhận một số thông tin,” anh nói, giọng anh trầm thấp. “Nguyễn Nhã không chỉ liên kết với ông Nam mà còn đang tìm cách đưa thông tin sai lệch về cô đến các đối tác của gia đình.”
“Cô ta muốn gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô pha chút giận dữ. “Tại sao cô ta lại sẵn sàng làm điều đó chỉ để hạ bệ tôi?”
“Cô ta không chỉ muốn hạ bệ cô,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh trở nên sắc bén. “Cô ta muốn thay thế cô.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy ngỡ ngàng. Lòng tự tôn trong cô trỗi dậy, nhưng nỗi sợ hãi rằng mọi cố gắng sẽ bị phủ nhận cũng bắt đầu len lỏi. “Tôi sẽ không để cô ta đạt được điều đó,” Thanh Vy nói, giọng cô chắc chắn.
“Tôi biết,” Minh Khang đáp, giọng anh dịu hơn. “Và tôi sẽ không để cô một mình trong chuyện này.”
Chiều hôm đó, Thanh Vy quyết định đến biệt thự họ Trần để nói chuyện với bà Hoài Anh. Cô biết, dù thái độ của bà luôn sắc lạnh và nghiêm khắc, bà vẫn là người duy nhất có thể hỗ trợ cô trong cuộc chiến này.
Trong phòng làm việc lớn, bà Hoài Anh đang ngồi trước bàn, ánh mắt sắc sảo như thường lệ. Khi thấy Thanh Vy bước vào, bà ngẩng lên, nụ cười mỏng thoáng hiện trên môi. “Con đến đây vì chuyện của ông Nam và Nguyễn Nhã, đúng không?”
“Vâng,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Con biết họ đang cố gắng hạ bệ con, và con không muốn im lặng chịu đựng.”
“Vậy con định làm gì?” Bà Hoài Anh hỏi, ánh mắt bà như muốn xuyên thấu suy nghĩ của cô.
“Con sẽ đối mặt với họ,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô tràn đầy quyết tâm. “Nhưng con cần mẹ đứng về phía con.”
Bà Hoài Anh lặng im trong giây lát, rồi khẽ gật đầu. “Mẹ đã nói ngay từ đầu, gia đình này không dành cho những người yếu đuối. Nếu con đủ mạnh mẽ để đứng vững, mẹ sẽ ủng hộ con. Nhưng hãy nhớ, mọi hành động của con đều phản ánh gia đình này.”
“Con hiểu,” Thanh Vy đáp, đôi mắt cô ánh lên sự biết ơn. “Con sẽ không làm mẹ thất vọng.”
Tối hôm đó, khi trở về penthouse, Thanh Vy nhận được một email lạ từ một địa chỉ không rõ ràng. Khi mở ra, cô thấy bên trong là một số hình ảnh chụp cô từ những ngày còn làm việc ở công ty cũ – những hình ảnh có thể được sử dụng để bôi nhọ cô. Dưới cùng của email là một dòng chữ ngắn:
“Cô sẽ không bao giờ thoát được quá khứ.”
Thanh Vy đưa email cho Minh Khang xem. Anh đọc qua, đôi mắt anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. “Ông Nam đang đẩy mọi thứ đi xa hơn,” anh nói, giọng anh lạnh lùng. “Nhưng tôi sẽ không để ông ta có cơ hội làm tổn thương cô thêm lần nữa.”
“Anh định làm gì?” Thanh Vy hỏi, ánh mắt cô đầy lo lắng.
“Tôi sẽ gặp ông ta một lần nữa,” Minh Khang đáp, giọng anh chắc chắn. “Và lần này, tôi sẽ đảm bảo ông ta không còn khả năng đe dọa cô.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.