Chương 16

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 11:00:34

Sáng hôm sau, không khí trong căn penthouse dường như ngột ngạt hơn. Thanh Vy ngồi bên bàn ăn, ánh mắt lặng lẽ nhìn qua khung cửa kính. Những lời nói của bà Hoài Anh cứ vang lên trong đầu cô: “Nếu con thất bại, con sẽ không còn chỗ đứng trong gia đình này.” Cô biết mình không thể trốn tránh, nhưng việc đối mặt với ông Nam cũng chẳng khác gì bước vào một trò chơi nguy hiểm mà cô không biết luật.


Minh Khang bước vào từ phòng làm việc, vẻ mặt anh lạnh lùng nhưng ánh mắt có chút căng thẳng. Anh đặt một tập tài liệu lên bàn, nói ngắn gọn: “Đây là tất cả những gì tôi tìm được về ông ta. Nếu cô định đối mặt, cô cần biết mình đang đấu với ai.”


Thanh Vy lật nhanh qua các trang tài liệu. Hóa ra, ông Nam không chỉ là một chủ nợ thông thường. Ông ta từng có liên kết với các tổ chức kinh doanh mờ ám, nhưng bằng cách nào đó, ông ta vẫn giữ được vỏ bọc hợp pháp. Hành động đe dọa cô có thể không chỉ đơn thuần là trả thù cá nhân – ông ta đang cố gắng lôi kéo gia đình họ Trần vào cuộc chiến quyền lực.


“Vậy ý anh là sao?” Thanh Vy hỏi, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Minh Khang. “Ông ta muốn dùng tôi như một đòn bẩy?”


“Đúng,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh không rời khỏi cô. “Nhưng tôi sẽ không để ông ta làm điều đó.”


“Anh nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ sao?” Thanh Vy hỏi, giọng cô đầy hoài nghi.


“Tôi không chắc,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Nhưng tôi biết một điều – cô không được gục ngã.”


Buổi chiều hôm đó, Thanh Vy quyết định thực hiện bước đi táo bạo. Cô hẹn gặp ông Nam tại một quán cà phê sang trọng trong trung tâm thành phố. Khi cô bước vào, ông ta đã ngồi sẵn, nụ cười tự mãn hiện trên khuôn mặt.


“Cô Vy, tôi không nghĩ mình sẽ nhận được lời mời từ cô,” ông Nam nói, giọng ông ta pha chút mỉa mai.


“Tôi không muốn kéo dài trò chơi này nữa,” Thanh Vy đáp, giữ giọng điềm tĩnh. “Nếu ông có điều gì muốn, hãy nói thẳng.”


“Thẳng thắn lắm,” ông Nam nói, ánh mắt ông ta ánh lên sự thích thú. “Tôi thích người phụ nữ biết mình đang đứng ở đâu. Nhưng cô nên nhớ, tôi có đủ bằng chứng để làm mọi thứ sụp đổ.”


“Vậy ông đang chờ gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô lạnh lùng. “Nếu ông muốn phá hủy tôi, ông đã làm từ lâu rồi.”


Câu nói ấy khiến ông Nam thoáng sững lại. Nhưng ngay sau đó, ông ta bật cười. “Cô thông minh hơn tôi nghĩ. Nhưng thông minh không giúp cô tồn tại trong thế giới này. Cô biết tôi muốn gì mà.”


“Không,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô sắc bén. “Tôi không thuộc về ông, và tôi sẽ không để ông sử dụng quá khứ của tôi để điều khiển hiện tại.”


Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí căng thẳng. Ông Nam không nói thêm gì, nhưng ánh mắt ông ta lộ rõ ý định không từ bỏ. Thanh Vy bước ra khỏi quán cà phê, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Ít nhất, cô đã không lùi bước.


Tối hôm đó, khi cô kể lại mọi chuyện cho Minh Khang, anh không giấu được sự bất ngờ. “Cô thật sự dám đối mặt với ông ta một mình?” anh hỏi, ánh mắt anh thoáng lộ vẻ lo lắng.


“Tôi không muốn anh phải gánh vác mọi thứ thay tôi,” Thanh Vy đáp, giọng cô chắc chắn. “Đây là quá khứ của tôi, và tôi sẽ chịu trách nhiệm.”


Minh Khang im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Cô đã làm tốt. Nhưng ông ta không dễ dàng từ bỏ đâu. Tôi sẽ sắp xếp để ngăn ông ta tiếp cận cô.”


“Anh không cần làm điều đó,” Thanh Vy nói, ánh mắt cô gặp anh. “Tôi không muốn phụ thuộc vào anh mãi.”


“Đây không phải chuyện phụ thuộc,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm xuống. “Đây là cách chúng ta tồn tại trong thế giới này. Đôi khi, cô không thể tự mình chống lại tất cả.”


Buổi chiều hôm ấy, biệt thự nhà họ Trần tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ để gặp gỡ một số đối tác thân thiết. Thanh Vy đứng trong góc phòng khách lớn, tay cầm ly trà nhưng lòng không ngừng căng thẳng. Sự xuất hiện của ông Nam gần đây đã khiến cô cảm thấy mình luôn bị quan sát, và hôm nay, không ngoại lệ.


“Chị Vy, chị trông thật xinh đẹp hôm nay.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Thanh Vy quay lại và đối diện với Nguyễn Nhã. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, nụ cười nhẹ trên môi nhưng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.


“Cảm ơn cô Nhã,” Thanh Vy đáp, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Hôm nay cô cũng rất nổi bật.”


“Ồ, tôi luôn thế mà,” Nguyễn Nhã nói, nhún vai nhẹ nhàng. “Nhưng điều tôi quan tâm hơn là chị. Dạo này chị có vẻ… bận rộn.”


Câu nói ấy khiến Thanh Vy khựng lại. Cô biết Nguyễn Nhã không bao giờ nói điều gì mà không có ý đồ. “Cô đang muốn nói gì?”


“Chỉ là tôi nghe vài lời đồn đại,” Nguyễn Nhã nói, giọng cô ta ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích. “Chị biết đấy, một vài cái tên cũ của chị bất ngờ xuất hiện trong những câu chuyện. Tôi tò mò không biết chị đang giải quyết chúng ra sao.”


Thanh Vy siết chặt tay, lòng cô dâng lên một nỗi bất an. “Nếu cô có gì muốn nói, hãy nói thẳng.”


“Không, không, tôi chỉ muốn chúc chị may mắn,” Nguyễn Nhã đáp, nhấp một ngụm trà, đôi mắt cô ta lấp lánh. “Trong thế giới này, mọi sai lầm đều có giá của nó.”


Khi buổi tiệc kết thúc, Thanh Vy bước ra khu vườn lớn để lấy lại bình tĩnh. Nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn không rời khỏi cô. Cô không biết Nguyễn Nhã đang ám chỉ điều gì, nhưng cô chắc chắn rằng cô ta biết nhiều hơn những gì cô muốn.


Tiếng bước chân vang lên phía sau. Thanh Vy quay lại và nhìn thấy Minh Khang đang tiến lại gần, ánh mắt anh thoáng lộ vẻ lo lắng. “Cô ổn chứ?” anh hỏi.


“Không hẳn,” Thanh Vy đáp, giọng cô trầm xuống. “Nguyễn Nhã vừa nói vài điều… tôi nghĩ cô ta biết về ông Nam.”


Minh Khang nhíu mày, ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị. “Cô nghĩ cô ta có liên quan?”


“Tôi không biết,” Thanh Vy đáp, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh. “Nhưng tôi không nghĩ đó chỉ là lời nói bóng gió.”


Những ngày sau đó, Minh Khang bắt đầu điều tra về mối liên hệ giữa ông Nam và Nguyễn Nhã. Kết quả khiến anh bất ngờ: họ từng gặp nhau trong một sự kiện xã hội cách đây không lâu. Không dừng lại ở đó, một số tài liệu cho thấy ông Nam và gia đình Nguyễn có một số giao dịch kinh doanh mờ ám.


“Cô ta đang hỗ trợ ông Nam,” Minh Khang nói với Thanh Vy vào tối hôm ấy, ánh mắt anh sắc lạnh. “Họ đang cố phối hợp để gây áp lực lên cô.”


“Cô ta muốn gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô pha chút mệt mỏi. “Hạ thấp tôi trước mặt gia đình anh sao?”


“Không chỉ vậy,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm xuống. “Cô ta muốn cô rời khỏi gia đình tôi. Nhưng tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.”


Tối hôm đó, tại một sự kiện từ thiện lớn, Thanh Vy và Minh Khang xuất hiện cùng nhau, thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Nhưng không lâu sau khi họ bước vào, Nguyễn Nhã cùng ông Nam cũng xuất hiện, như một sự sắp đặt cố ý. Cả hai tiến lại gần, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý.


“Chào anh Minh Khang, chào chị Vy,” Nguyễn Nhã nói, giọng cô ta ngọt ngào. “Tôi rất vui khi được gặp lại hai người.”


“Cô Nhã,” Minh Khang đáp, giọng anh lạnh lùng. “Tôi không nghĩ đây là nơi chúng ta cần bàn chuyện riêng.”


“Ồ, tất nhiên rồi,” Nguyễn Nhã nói, cười nhẹ. “Nhưng đôi khi những cuộc gặp gỡ tình cờ lại dẫn đến những cơ hội bất ngờ, phải không?”


Ánh mắt của cô ta lướt qua Thanh Vy, như muốn khiêu khích. Nhưng lần này, Thanh Vy không né tránh. “Cô Nhã, nếu cô có điều gì muốn nói, chúng ta có thể nói rõ ràng,” cô nói, giọng cô dứt khoát. “Tôi không thích những lời bóng gió.”


Nguyễn Nhã thoáng sững lại, nhưng ngay sau đó, nụ cười trở lại trên môi cô ta. “Chị Vy, tôi chỉ mong chị giữ vững được vị trí của mình. Thế giới này khắc nghiệt lắm, chị biết mà.”


Câu nói ấy không chỉ là một lời mỉa mai mà còn như một lời đe dọa ngầm. Nhưng lần này, Thanh Vy không lùi bước. “Cảm ơn cô đã quan tâm,” cô đáp, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. “Tôi sẽ làm mọi cách để giữ vững vị trí của mình. Và tôi nghĩ, cô nên chuẩn bị cho điều đó.”

Novel79, 30/12/2024 11:00:34

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện