Sáng hôm sau, khi Thanh Vy đang ngồi bên cửa sổ lớn, ánh nắng dịu nhẹ không xua đi được sự lo lắng trong lòng cô. Những bức ảnh và lời đe dọa của ông Nam vẫn ám ảnh cô như một bóng ma. Dù Minh Khang đã nói rằng anh sẽ xử lý, nhưng cô không thể ngăn được cảm giác bất an.
Khi cô đang mải mê với suy nghĩ của mình, tiếng chuông cửa vang lên. Người quản lý tòa nhà mang đến một bưu kiện nhỏ được gửi từ một địa chỉ không rõ ràng. Thanh Vy mở bưu kiện, bên trong là một phong bì chứa các tài liệu liên quan đến món nợ cũ của cô và một mảnh giấy nhỏ:
“Đừng nghĩ rằng ai đó có thể bảo vệ cô mãi mãi.”
Buổi tối, khi Minh Khang trở về, Thanh Vy ngay lập tức đưa bưu kiện cho anh. Anh đọc lướt qua, đôi mắt anh tối sầm lại. “Ông ta đang cố tình ép cô sợ hãi để nhượng bộ,” Minh Khang nói, giọng anh sắc lạnh.
“Nhưng tôi không hiểu ông ta muốn gì,” Thanh Vy đáp, giọng cô lộ vẻ bất an. “Tôi không còn nợ ông ta tiền nữa.”
“Ông ta muốn điều khiển cô,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị. “Ông ta biết rằng chỉ cần làm cô mất uy tín, gia đình tôi sẽ không chấp nhận cô nữa. Đây là cách ông ta tấn công cả tôi.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy im lặng. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng mình không chỉ đang đấu tranh cho bản thân mà còn đang ở giữa một cuộc chiến quyền lực lớn hơn.
Ngày hôm sau, Minh Khang tổ chức một cuộc gặp riêng với ông Nam tại một nhà hàng sang trọng. Anh không nói với Thanh Vy chi tiết, chỉ yêu cầu cô tin tưởng và để anh xử lý mọi chuyện. Khi Minh Khang bước vào phòng riêng của nhà hàng, ông Nam đã ngồi sẵn, nụ cười đầy toan tính trên môi.
“Chào cậu Minh Khang,” ông Nam nói, giọng ông ta pha chút mỉa mai. “Tôi nghĩ cậu sẽ đến sớm hơn.”
“Tôi không có thời gian để chơi trò mèo vờn chuột với ông,” Minh Khang đáp, giọng anh lạnh lùng. “Ông muốn gì?”
“Muốn gì ư?” ông Nam nhướn mày, rồi khẽ bật cười. “Cậu nghĩ tôi làm tất cả những điều này chỉ vì tiền sao?”
“Ông làm vậy để ép cô ấy rời khỏi gia đình tôi,” Minh Khang nói, ánh mắt anh sắc lạnh. “Nhưng ông đã tính sai.”
“Vậy sao?” ông Nam đáp, giọng ông ta trở nên nghiêm trọng hơn. “Cậu nghĩ cô ấy có thể tồn tại trong gia đình cậu mà không bị lật tẩy quá khứ sao? Cô ấy chỉ là một quân cờ trong tay cậu, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”
Minh Khang không đáp ngay. Anh nhìn thẳng vào ông Nam, giọng anh trở nên lạnh hơn bao giờ hết. “Quá khứ của cô ấy không liên quan đến ông. Nhưng nếu ông cố gắng làm tổn thương cô ấy thêm một lần nữa, tôi sẽ khiến ông không còn cơ hội sửa sai.”
Lời nói ấy khiến ông Nam thoáng sững lại. Nhưng ngay sau đó, ông ta bật cười, tiếng cười nhẹ nhưng đầy sự thách thức. “Cậu nghĩ mình có thể bảo vệ cô ấy mãi sao? Chúng ta rồi sẽ xem ai là người chiến thắng.”
Buổi tối, khi Minh Khang trở về, Thanh Vy đang ngồi đợi anh trong phòng khách. “Anh đã gặp ông ta chưa?” cô hỏi, ánh mắt cô đầy lo lắng.
“Rồi,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm nhưng chắc chắn. “Tôi đã nói rõ rằng ông ta không được phép làm phiền cô nữa.”
“Vậy ông ta nói gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô thấp hẳn đi.
“Ông ta không từ bỏ dễ dàng đâu,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh dừng lại trên cô. “Nhưng tôi sẽ không để ông ta làm tổn thương cô.”
Thanh Vy nhìn anh, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Đây không phải lần đầu tiên Minh Khang bảo vệ cô, nhưng lần này, cô nhận thấy sự kiên định trong giọng nói của anh. “Cảm ơn anh,” cô nói, khẽ mỉm cười.
“Đừng cảm ơn tôi,” Minh Khang nói, giọng anh dịu hơn thường lệ. “Đây là điều tôi nên làm.”
Buổi sáng hôm ấy, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào căn penthouse, Thanh Vy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ lớn, đôi mắt nhìn xa xăm. Cuộc chiến ngầm với ông Nam ngày càng trở nên rõ ràng hơn, và cô biết rằng mình không thể tiếp tục đứng sau Minh Khang mãi. Lần đầu tiên, cô cảm thấy cần phải chủ động bảo vệ bản thân.
Cánh cửa chính mở ra, Minh Khang bước vào với vẻ ngoài lạnh lùng quen thuộc. Nhưng lần này, ánh mắt anh lộ vẻ nghiêm trọng hơn thường lệ.
“Ông ta đã liên lạc với mẹ tôi,” Minh Khang nói, giọng anh trầm nhưng đầy sức nặng. “Ông ta đang cố gây áp lực để buộc cô phải rời khỏi gia đình.”
Câu nói ấy như một quả bom nổ tung trong lòng Thanh Vy. “Mẹ anh nói gì?” cô hỏi, giọng cô khẽ run.
“Bà không dễ dàng bị lung lay,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh sắc lạnh. “Nhưng bà muốn cô tự giải quyết chuyện này. Bà không muốn gia đình bị ảnh hưởng.”
Thanh Vy siết chặt bàn tay, cảm giác giận dữ dâng lên. “Vậy là bà ấy đang thử thách tôi một lần nữa?”
“Đúng,” Minh Khang nói, giọng anh không hề dao động. “Nhưng tôi không để cô làm điều này một mình.”
Buổi tối, Thanh Vy nhận được một cuộc gọi từ ông Nam. Lần này, giọng nói của ông ta đầy vẻ tự mãn. “Chào cô Vy, tôi nghe nói cô vẫn rất cứng đầu.”
“Nói rõ ý ông đi,” Thanh Vy đáp, giọng cô lạnh lẽo.
“Rất đơn giản,” ông Nam nói, tiếng cười nhè nhẹ vang lên. “Tôi có đủ bằng chứng để phá hủy mọi thứ mà cô đang cố gắng xây dựng. Nhưng tôi sẽ dừng lại nếu cô làm theo điều tôi yêu cầu.”
“Và điều đó là gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô không che giấu sự bực bội.
“Hãy rời khỏi gia đình họ Trần,” ông Nam nói, giọng ông ta trở nên nghiêm trọng. “Cô không thuộc về nơi đó, và cô biết điều đó.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy cảm thấy như có ai đó siết chặt lấy cổ họng mình. Nhưng cô không để ông ta thấy sự yếu đuối. “Ông sai rồi,” cô nói, giọng cô chắc chắn. “Tôi sẽ không để ông điều khiển cuộc sống của tôi.”
“Chúng ta sẽ chờ xem,” ông Nam đáp, rồi cúp máy.
Ngày hôm sau, Thanh Vy quyết định đến gặp bà Hoài Anh. Cô biết, nếu muốn đối mặt với ông Nam, cô cần sự hỗ trợ của mẹ chồng, dù điều đó có nghĩa là phải đối mặt với ánh mắt sắc bén của bà.
Trong phòng làm việc lớn, ánh sáng từ cửa sổ rộng chiếu xuống, phản chiếu ánh kim trên những món đồ trang trí cổ điển. Bà Hoài Anh ngồi thẳng lưng, vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng ánh mắt đầy sắc sảo. Khi Thanh Vy bước vào và trình bày về cuộc gọi từ ông Nam, nụ cười mỏng trên môi bà khẽ tắt.
“Vậy là ông Nam đã liên lạc với con?” bà hỏi, giọng bà trầm xuống, không giấu được vẻ sắc lạnh. “Ông ta nói những gì?”
“Ông ta đe dọa sẽ phơi bày quá khứ của con nếu con không rời khỏi gia đình,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Đôi mắt bà Hoài Anh khẽ hẹp lại, ánh nhìn bà như muốn xuyên thấu mọi lời nói của Thanh Vy. “Vậy là con đã giấu gia đình chuyện này từ trước.”
“Con không cố ý giấu,” Thanh Vy nói, đôi tay siết chặt để kiềm chế cảm xúc. “Nhưng con không nghĩ chuyện quá khứ nên ảnh hưởng đến hiện tại.”
“Quá khứ luôn để lại dấu vết,” bà nói, giọng bà sắc bén nhưng vẫn giữ được vẻ kiêu sa. “Nhưng điều mẹ quan tâm không phải là con đã làm gì trong quá khứ. Điều mẹ quan tâm là con xử lý hiện tại ra sao.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy ngẩng lên, ánh mắt cô đối diện với bà. “Con không định bỏ chạy. Con sẽ đối mặt với ông ta.”
Bà Hoài Anh nhướn mày, nụ cười thoáng hiện trên môi bà. “Đó là điều mẹ muốn nghe. Nhưng hãy nhớ, nếu con thất bại, con sẽ không còn chỗ đứng trong gia đình này.”
Thái độ của bà vừa như một lời cảnh báo, vừa như một sự thách thức. Thanh Vy hiểu rằng, dù bà không trực tiếp chỉ trích cô, nhưng sự nghi ngờ vẫn luôn hiện hữu.
Một thoáng im lặng bao trùm căn phòng. Cuối cùng, bà Hoài Anh khẽ gật đầu. “Được, mẹ sẽ cho con cơ hội. Nhưng hãy nhớ, nếu con thất bại, mẹ sẽ không tha thứ.”
Buổi tối, khi trở về penthouse, Thanh Vy ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt dừng lại trên những tài liệu về ông Nam mà Minh Khang đã cung cấp. Cô biết, đây không chỉ là một trận chiến với ông ta mà còn là một cơ hội để khẳng định bản thân trước gia đình họ Trần.
Minh Khang bước vào, ánh mắt anh lướt qua những tài liệu. “Cô định làm gì?” anh hỏi, giọng anh thấp hẳn đi.
“Tôi sẽ đối mặt với ông ta,” Thanh Vy đáp, giọng cô chắc chắn. “Ông ta đã cố gắng điều khiển tôi quá lâu rồi. Tôi không thể để điều đó tiếp tục.”
“Cô có nghĩ mình sẽ thắng không?” Minh Khang hỏi, ánh mắt anh nghiêm nghị.
“Tôi không biết,” Thanh Vy nói, ánh mắt cô gặp anh. “Nhưng ít nhất, tôi sẽ không lùi bước.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.