Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng len qua rèm cửa, Thanh Vy ngồi bên bàn làm việc, đôi mắt chăm chú lướt qua những ghi chú từ buổi họp ngày hôm qua. Dù nhận được sự công nhận từ ông Nguyễn và các thành viên khác, cô biết mọi thứ mới chỉ là khởi đầu. Cảm giác rằng có ai đó đang theo dõi từng bước đi của mình không ngừng bủa vây cô.
Khi cô đang tập trung, tiếng chuông cửa vang lên bất ngờ. Thanh Vy bước ra mở cửa và đối diện với một người phụ nữ lạ mặt, dáng vẻ mảnh mai nhưng ánh mắt sắc bén.
“Chào chị Vy,” người phụ nữ nói, giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò. “Tôi là Hà My, phóng viên của tờ Doanh Nhân Thượng Lưu. Tôi muốn phỏng vấn chị.”
Thanh Vy thoáng sững lại. “Phỏng vấn tôi? Tại sao?”
“Chị vừa đảm nhận vai trò phát ngôn viên cho một dự án từ thiện lớn, điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý,” Hà My đáp, nụ cười cô ta vẫn giữ nguyên. “Hơn nữa, chị là vợ của anh Minh Khang – người luôn nằm trong tầm ngắm của công chúng. Tôi tin rằng câu chuyện của chị sẽ rất thú vị.”
Buổi phỏng vấn diễn ra trong phòng khách của penthouse, với ánh đèn flash từ máy ảnh và những câu hỏi được chuẩn bị sẵn. Nhưng dần dần, cuộc phỏng vấn chuyển từ những câu hỏi về dự án sang các câu hỏi mang tính chất cá nhân.
“Chị Vy, cuộc sống của chị thay đổi thế nào sau khi trở thành một phần của gia đình họ Trần?” Hà My hỏi, ánh mắt cô ta lướt qua Thanh Vy như muốn tìm kiếm điều gì đó.
“Tôi nghĩ bất kỳ ai cũng cần thời gian để thích nghi,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Nhưng tôi tin rằng những thay đổi đó đã giúp tôi trưởng thành hơn.”
“Chị có gặp nhiều áp lực không?” Hà My tiếp tục, nụ cười cô ta trở nên sắc bén hơn. “Gia đình họ Trần vốn nổi tiếng là nơi không dễ dàng để hòa nhập.”
“Áp lực luôn tồn tại, nhưng tôi nghĩ điều quan trọng là cách chúng ta đối mặt với nó,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô không hề dao động. “Tôi luôn cố gắng hết sức để làm tròn vai trò của mình.”
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Hà My thu dọn máy móc và chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi bước ra cửa, cô ta quay lại, ánh mắt đầy ẩn ý. “Chị Vy, tôi rất ấn tượng với cách chị trả lời. Nhưng chị biết đấy, trong thế giới này, không ai hoàn toàn kiểm soát được câu chuyện của mình. Chúc chị may mắn.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy cảm thấy lòng mìn*** trĩu. Cô không biết liệu đó là một lời chúc thật lòng hay một lời cảnh báo.
Buổi tối, khi Minh Khang trở về, Thanh Vy kể lại về cuộc phỏng vấn. Anh lặng lẽ nghe, đôi mắt anh thoáng hiện sự khó chịu khi cô nhắc đến Hà My.
“Cô ta không phải một phóng viên bình thường,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Cô ta luôn tìm cách khai thác những điểm yếu của người khác để gây chú ý.”
“Tôi không có gì để cô ta khai thác,” Thanh Vy đáp, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác bất an.
“Cô đừng quá tự tin,” Minh Khang nói, ánh mắt anh sắc lạnh. “Thế giới này không như cô nghĩ. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, họ sẽ biến nó thành vu khi chống lại cô.”
“Vậy tôi phải làm gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô đầy bực bội. “Trốn tránh và im lặng sao?”
“Không,” Minh Khang đáp, giọng anh chắc chắn. “Cô cần kiểm soát câu chuyện của mình trước khi người khác làm điều đó.”
Những ngày sau đó, bài phỏng vấn của Hà My được đăng tải trên trang nhất, với tiêu đề: “Người phụ nữ đứng sau Minh Khang: Thử thách hay cơ hội?”. Bài viết không hề chỉ trích Thanh Vy, nhưng từng câu chữ đều mang ý nghĩa ngầm, như muốn gợi lên sự nghi ngờ từ độc giả về vai trò thật sự của cô trong gia đình họ Trần.
Trong buổi họp gia đình cuối tuần, bài viết trở thành tâm điểm chú ý. Những ánh mắt trong căn phòng không ngừng hướng về phía Thanh Vy, như muốn dò xét cô. Bà Hoài Anh lật qua tờ báo, nụ cười trên môi bà nhạt nhẽo nhưng ánh mắt lại sắc bén.
“Con đã làm rất tốt trong cuộc phỏng vấn,” bà nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Nhưng mẹ hy vọng rằng lần sau, con sẽ kiểm soát tốt hơn nội dung mình chia sẻ.”
“Dạ, con sẽ lưu ý,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Khi trở về penthouse, Thanh Vy ngồi lặng lẽ trong phòng khách, cảm giác mệt mỏi tràn ngập. Minh Khang bước vào, đặt một tách trà xuống bàn trước mặt cô. “Cô không cần bận tâm về bài báo,” anh nói, giọng anh thấp nhưng chắc chắn.
“Không bận tâm?” Thanh Vy bật cười nhạt. “Mọi người đều đang nhìn tôi như thể tôi là một sai lầm.”
“Họ có thể nhìn cô theo cách họ muốn,” Minh Khang nói, ánh mắt anh lộ vẻ nghiêm nghị. “Nhưng cô không được phép gục ngã.”
“Và anh sẽ tiếp tục giữ khoảng cách, đúng không?” Thanh Vy hỏi, đôi mắt cô ánh lên sự giận dữ. “Anh luôn nói tôi phải mạnh mẽ, nhưng anh chưa bao giờ đứng về phía tôi.”
Lần này, Minh Khang im lặng. Anh không đáp, nhưng ánh mắt anh thoáng lộ vẻ giằng xé. Cuối cùng, anh nói, “Tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô. Đó là điều duy nhất tôi có thể hứa.”
Buổi sáng hôm ấy, khi đang sắp xếp lại những tài liệu về dự án từ thiện, Thanh Vy nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Cô thoáng chần chừ trước khi nhấn nút trả lời.
“Chào cô Thanh Vy,” giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh lẽo và đầy toan tính. Đó là ông Nam – người đàn ông từng là chủ nợ lớn nhất của cô. “Lâu rồi không gặp.”
Cảm giác bất an lập tức xâm chiếm Thanh Vy. “Ông Nam? Tại sao ông lại gọi cho tôi?”
“Tôi nghe nói cô đang sống rất tốt,” ông Nam nói, giọng ông ta kéo dài, pha chút mỉa mai. “Tôi cũng bất ngờ khi thấy cô xuất hiện trên báo chí gần đây, với tư cách là phu nhân của Minh Khang. Một bước tiến đáng nể.”
“Ông muốn gì?” Thanh Vy hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Cô nghĩ xem tôi muốn gì?” ông Nam đáp, tiếng cười nhẹ vang lên qua điện thoại. “Tôi muốn cô nhớ rằng, món nợ của cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Đừng nghĩ rằng bước chân vào gia đình họ Trần sẽ giúp cô xóa sạch quá khứ.”
“Ông đã nhận đủ tiền từ tôi,” Thanh Vy nói, giọng cô trầm xuống. “Tôi không nợ ông gì nữa.”
“Ồ, cô nhầm rồi,” ông Nam nói, giọng ông ta trở nên sắc bén hơn. “Tôi không nói về tiền. Tôi nói về danh dự. Cô nghĩ gia đình họ Trần sẽ nghĩ gì nếu họ biết quá khứ của cô? Một kẻ thất bại, chìm trong nợ nần và chấp nhận làm vợ giả để đổi lấy sự an toàn.”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Thanh Vy. “Nếu ông nghĩ rằng mình có thể đe dọa tôi, ông đã sai,” cô đáp, cố gắng giữ giọng cứng rắn. “Ông không có bằng chứng gì cả.”
“Cô nghĩ vậy sao?” ông Nam nói, giọng ông ta đầy ẩn ý. “Tôi có nhiều hơn những gì cô nghĩ. Chúng ta sẽ sớm gặp lại, cô Vy.”
Ông ta cúp máy trước khi Thanh Vy kịp đáp lời. Cô đứng lặng người, cảm giác bất an lan tỏa khắp cơ thể.
Buổi tối, khi Minh Khang trở về, Thanh Vy quyết định kể lại cuộc gọi của ông Nam. Anh lặng lẽ nghe, ánh mắt anh thoáng hiện sự lạnh lùng quen thuộc nhưng cũng lộ chút bực bội.
“Cô nên cẩn thận,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Ông ta không phải người dễ đối phó.”
“Tôi biết,” Thanh Vy đáp, đôi mắt cô ánh lên sự mệt mỏi. “Nhưng tôi không muốn ông ta dùng quá khứ của tôi để đe dọa.”
“Ông ta không có cơ hội làm vậy,” Minh Khang nói, giọng anh chắc chắn. “Tôi sẽ lo chuyện này.”
“Anh sẽ lo?” Thanh Vy hỏi, ánh mắt cô lộ vẻ nghi ngờ. “Tại sao anh lại quan tâm?”
“Vì cô là vợ tôi,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh chạm thẳng vào cô. “Dù là vợ giả, nhưng không ai được phép làm tổn thương cô khi cô mang họ Trần.”
Lời nói ấy khiến Thanh Vy ngỡ ngàng. Cô không biết đó là sự quan tâm thật lòng hay chỉ là một phần trong kế hoạch bảo vệ hình ảnh gia đình họ Trần. Nhưng dù là gì, cô cũng biết mình không thể tự mình đối phó với ông Nam.
Những ngày sau đó, không có thêm cuộc gọi nào từ ông Nam. Nhưng cảm giác rằng ông ta vẫn đang theo dõi và chờ đợi khiến Thanh Vy không thể hoàn toàn an tâm. Một buổi tối, khi đang làm việc trong phòng khách, cô nhận được một phong bì được gửi đến tận penthouse. Bên trong là một bức ảnh – một bức ảnh cũ chụp cô trong một buổi gặp gỡ với ông Nam và các chủ nợ khác.
Dòng chữ ngắn gọn phía sau ảnh khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng: “Tất cả đều có giá của nó.”
Thanh Vy đưa bức ảnh cho Minh Khang xem. Lần này, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. “Ông ta đang muốn ép cô phải nhượng bộ,” anh nói, giọng anh lạnh lùng. “Nhưng ông ta đã chọn sai người.”
“Anh định làm gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô đầy lo lắng.
“Đừng lo,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh tràn đầy sự cương quyết. “Tôi sẽ xử lý chuyện này một cách dứt khoát.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.