Buổi sáng tại penthouse, ánh nắng len qua rèm cửa như muốn làm dịu đi không khí căng thẳng giữa Thanh Vy và Minh Khang. Sau cuộc nói chuyện tối qua, Thanh Vy cảm thấy lòng mình trĩu nặng hơn bao giờ hết. Cô không thể tin rằng mình đã bị kéo vào một trò chơi mà chính Minh Khang cũng biết nhưng lại im lặng chịu đựng.
Khi cô đang ngồi trên sofa, Minh Khang bước vào từ phòng làm việc. Anh đặt một chiếc cặp nhỏ lên bàn, ánh mắt anh nhìn cô với vẻ nghiêm túc hiếm thấy. “Hôm nay tôi có một cuộc họp quan trọng. Cô nên ở nhà và tập trung chuẩn bị cho sự kiện tiếp theo.”
“Tôi không nghĩ mình cần anh nhắc nhở,” Thanh Vy đáp, giọng cô lạnh lùng. “Tôi đã quen với việc tự mình đối mặt với mọi thứ.”
“Đừng cố gắng làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giải quyết phần còn lại.”
“Giải quyết?” Thanh Vy nhướn mày, ánh mắt cô đầy thách thức. “Anh nói sẽ giải quyết, nhưng anh lại luôn giữ khoảng cách. Tôi không chắc mình nên tin tưởng anh nữa.”
Minh Khang không đáp ngay. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nói, “Cô không cần tin tôi. Nhưng cô cần tin vào bản thân mình.”
Chiều hôm đó, khi Minh Khang rời khỏi penthouse, Thanh Vy quyết định làm một điều mà cô chưa từng nghĩ đến trước đây. Cô gọi một chiếc xe và đến thẳng biệt thự nhà họ Trần. Lần này, cô muốn trực tiếp nói chuyện với bà Hoài Anh.
Cánh cửa biệt thự mở ra, và người quản gia ngạc nhiên khi thấy cô. “Cô Thanh Vy, bà chủ không thông báo về việc cô đến. Tôi có cần báo lại không?”
“Không cần,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô thoáng qua một tia cương quyết. “Tôi muốn gặp bà ấy ngay bây giờ.”
Người quản gia dẫn cô vào phòng làm việc lớn, nơi bà Hoài Anh đang ngồi trước bàn, xem xét một tập tài liệu. Khi bà ngẩng lên và nhìn thấy Thanh Vy, một nụ cười thoáng hiện trên môi bà, nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn không thay đổi.
“Thanh Vy, mẹ không nghĩ con sẽ đến mà không báo trước,” bà nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy. “Có chuyện gì sao?”
“Con muốn nói chuyện thẳng thắn với mẹ,” Thanh Vy đáp, giọng cô trầm nhưng chắc chắn. “Con biết mẹ đang thử thách con, và con chấp nhận điều đó. Nhưng con muốn mẹ dừng việc sử dụng người khác để gây áp lực lên con.”
Bà Hoài Anh nhướn mày, vẻ ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt bà. “Ý con là gì?”
“Con biết Nguyễn Nhã đang cố tình khiêu khích con,” Thanh Vy nói, ánh mắt cô không rời khỏi bà. “Và con biết mẹ đứng sau chuyện này. Nếu mẹ muốn kiểm tra con, hãy làm trực tiếp, đừng dùng những cách vòng vo như vậy.”
Bà Hoài Anh im lặng một lúc lâu. Sau đó, bà đặt tập tài liệu xuống bàn, nụ cười trên môi bà nhạt đi. “Con thẳng thắn hơn mẹ nghĩ,” bà nói, giọng bà không giấu được vẻ sắc sảo. “Nhưng con phải hiểu, trong gia đình này, không có gì là ngẫu nhiên. Mỗi hành động đều có lý do, và con phải học cách thích nghi.”
“Con đã cố gắng thích nghi,” Thanh Vy đáp, giọng cô dứt khoát. “Nhưng con sẽ không để bất kỳ ai biến con thành một con rối.”
“Mẹ không muốn biến con thành con rối,” bà Hoài Anh nói, ánh mắt bà dịu lại. “Nhưng mẹ muốn thấy con đủ mạnh mẽ để đứng vững. Gia đình này không dễ dàng cho bất kỳ ai, kể cả Minh Khang.”
Buổi tối, khi trở về penthouse, Thanh Vy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nhưng cô biết, cuộc đối thoại với bà Hoài Anh chỉ là bước đầu tiên trong việc khẳng định bản thân. Đứng trước cửa sổ lớn, cô nhìn xuống thành phố đang sáng rực ánh đèn, lòng thầm nhủ rằng cô sẽ không để bất kỳ ai lấn át mình thêm nữa.
Minh Khang trở về sau cuộc họp, dáng vẻ anh mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc. “Cô đã đi đâu?” anh hỏi, giọng anh trầm nhưng không giấu được sự quan tâm.
“Tôi đến gặp mẹ anh,” Thanh Vy đáp, không hề lảng tránh. “Tôi muốn bà ấy biết rằng tôi không sợ.”
Minh Khang thoáng ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. “Cô thật sự nghĩ rằng mẹ tôi sẽ dễ dàng thay đổi cách làm việc sao?”
“Không,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh. “Nhưng ít nhất, tôi muốn bà ấy biết rằng tôi không phải người sẽ im lặng chịu đựng.”
Câu nói ấy khiến Minh Khang im lặng. Lần đầu tiên, anh nhận ra rằng Thanh Vy không chỉ đơn thuần là một phần trong kế hoạch của mẹ anh. Cô đã bắt đầu đứng lên, không còn né tránh hay chấp nhận số phận.
Những ngày sau cuộc đối thoại thẳng thắn với bà Hoài Anh, không khí giữa Thanh Vy và gia đình họ Trần có chút thay đổi. Mặc dù bà Hoài Anh không bày tỏ thái độ rõ ràng, nhưng Thanh Vy cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong cách bà nhìn cô. Không còn những ánh mắt quá sắc lạnh hay những lời nói bóng gió đầy áp lực, thay vào đó là một sự im lặng dò xét.
Tuy nhiên, Thanh Vy hiểu rõ, sự im lặng ấy không đồng nghĩa với việc bà đã chấp nhận cô.
Buổi chiều, khi đang ngồi xem qua tài liệu về dự án từ thiện, Thanh Vy nhận được một cuộc gọi từ ông Nguyễn, đối tác lớn của gia đình họ Trần. Giọng ông trầm nhưng đầy lịch sự:
“Chị Thanh Vy, tôi muốn mời chị tham dự buổi họp ban quản lý dự án vào cuối tuần này. Tôi nghĩ sự hiện diện của chị sẽ là một điểm nhấn quan trọng.”
Thanh Vy thoáng ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. “Cảm ơn ông Nguyễn đã mời. Tôi sẽ sắp xếp thời gian để tham dự.”
“Rất tốt,” ông Nguyễn đáp, giọng ông đầy ẩn ý. “Tôi tin rằng chị sẽ không làm chúng tôi thất vọng.”
Cúp máy, Thanh Vy không khỏi cảm thấy bồn chồn. Một buổi họp với ban quản lý dự án – điều này không đơn thuần là một cuộc gặp gỡ công việc. Nó có thể là một phép thử khác, hoặc là một cơ hội để cô chứng minh năng lực của mình.
Tối hôm đó, khi Minh Khang trở về, Thanh Vy kể lại về cuộc gọi của ông Nguyễn. Anh khẽ nhướn mày, ánh mắt lộ vẻ suy tư. “Cô định tham dự chứ?”
“Tất nhiên,” Thanh Vy đáp, giọng cô đầy cương quyết. “Tôi không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khẳng định mình.”
“Cô nên cẩn thận,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Ông Nguyễn là người thông minh, nhưng cũng rất khó đoán. Nếu ông ấy mời cô, nghĩa là ông ấy muốn quan sát cô kỹ hơn.”
“Vậy thì tôi sẽ cho ông ấy thấy tôi không dễ bị đánh giá thấp,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm.
Buổi họp diễn ra tại một trung t***i nghị lớn, nơi các thành viên ban quản lý dự án từ thiện tụ họp. Thanh Vy bước vào với vẻ ngoài tự tin, nhưng lòng cô vẫn không tránh khỏi chút căng thẳng. Cô biết, mỗi bước đi, mỗi lời nói của cô đều có thể trở thành đề tài đánh giá.
Ông Nguyễn ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt ông đầy quyền uy nhưng không thiếu sự sắc sảo. Khi Thanh Vy tiến lại gần, ông đứng dậy bắt tay cô, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Chào mừng chị đến buổi họp. Chúng tôi rất mong chờ những đóng góp của chị.”
“Cảm ơn ông,” Thanh Vy đáp, giữ giọng bình tĩnh. “Tôi hy vọng có thể làm tốt vai trò của mình.”
Trong suốt buổi họp, Thanh Vy không chỉ ngồi lặng lẽ nghe mà còn chủ động đưa ra những ý kiến thực tế. Cô phân tích những khó khăn có thể gặp phải trong quá trình triển khai dự án và đề xuất một số giải pháp cụ thể. Các thành viên ban quản lý, bao gồm cả ông Nguyễn, đều lộ rõ sự ngạc nhiên trước sự am hiểu và tự tin của cô.
Khi buổi họp kết thúc, ông Nguyễn bước đến gần Thanh Vy. “Chị làm tôi bất ngờ,” ông nói, giọng ông mang theo sự thán phục. “Tôi nghĩ rằng chị không chỉ phù hợp với vai trò này, mà còn có thể tiến xa hơn.”
“Cảm ơn ông đã tin tưởng,” Thanh Vy đáp, nụ cười trên môi cô nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tự hào.
Tối hôm đó, khi trở về penthouse, Minh Khang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt anh thoáng lộ chút mệt mỏi. Khi thấy Thanh Vy bước vào, anh hỏi ngay: “Cuộc họp thế nào?”
“Tốt hơn tôi mong đợi,” Thanh Vy đáp, ngồi xuống đối diện anh. “Ông Nguyễn dường như khá hài lòng.”
“Vậy thì tốt,” Minh Khang nói, ánh mắt anh thoáng hiện sự hài lòng. “Cô đang làm đúng những gì tôi mong đợi.”
“Nhưng tôi không làm điều này vì anh,” Thanh Vy đáp, giọng cô chắc chắn. “Tôi làm vì bản thân mình.”
Câu nói ấy khiến Minh Khang im lặng. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. “Đó là điều tôi hy vọng cô sẽ làm.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.