Buổi sáng tại biệt thự họ Trần, không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc. Thanh Vy bước vào phòng khách lớn, nơi bà Hoài Anh đã chờ sẵn. Trên bàn là một tập tài liệu dày, và ánh mắt sắc sảo của bà như muốn lột tả mọi suy nghĩ trong đầu cô.
“Mẹ gọi con đến để bàn về một kế hoạch mới,” bà nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng mang theo sức ép vô hình. “Gia đình chúng ta sắp tham gia một dự án cộng đồng lớn, và mẹ muốn con đảm nhận vai trò đại diện.”
Thanh Vy thoáng khựng lại. “Vai trò đại diện?” cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Dự án này liên quan đến điều gì, thưa mẹ?”
“Là một chiến dịch hỗ trợ trẻ em nghèo,” bà giải thích, ánh mắt không rời khỏi cô. “Mẹ đã sắp xếp để con làm người phát ngôn trong các sự kiện chính. Đây là cơ hội để con chứng minh mình xứng đáng với vị trí hiện tại.”
Câu nói ấy như một lưỡi dao giấu trong lớp vỏ bọc ngọt ngào. Thanh Vy hiểu rằng, đây không chỉ là một cơ hội mà còn là một phép thử. Bà Hoài Anh muốn kiểm tra xem cô có đủ sức chịu đựng và năng lực để tiếp tục tồn tại trong gia đình này hay không.
“Con hiểu rồi,” Thanh Vy đáp, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Con sẽ làm hết sức mình.”
“Mẹ hy vọng là vậy,” bà nói, khẽ mỉm cười. “Đừng để mẹ phải thất vọng.”
Khi Thanh Vy rời khỏi biệt thự, cảm giác áp lực không ngừng đè nặng trên vai cô. Trên đường về penthouse, cô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, tâm trí ngổn ngang với hàng loạt suy nghĩ. Minh Khang, ngồi bên cạnh, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh quen thuộc.
“Cô biết mình đang làm gì không?” anh bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Ý anh là gì?” Thanh Vy hỏi, ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng ra ngoài.
“Mẹ tôi không bao giờ giao bất kỳ nhiệm vụ nào mà không có mục đích,” anh nói, giọng anh trầm xuống. “Nếu cô thất bại, bà ấy sẽ có cớ để loại bỏ cô khỏi gia đình này.”
“Vậy anh nghĩ tôi nên làm gì?” Thanh Vy quay sang nhìn anh, giọng cô pha chút mỉa mai. “Từ chối sao? Đó có phải là một lựa chọn không?”
“Không,” Minh Khang đáp, đôi mắt anh lộ vẻ nghiêm nghị. “Nhưng nếu cô muốn tồn tại, cô phải làm tốt hơn cả những gì bà ấy mong đợi.”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy im lặng. Cô biết anh nói đúng. Đây không chỉ là một nhiệm vụ, mà còn là một trận chiến để khẳng định vị trí của cô.
Những ngày tiếp theo, Thanh Vy bắt đầu tham gia các buổi họp chuẩn bị cho chiến dịch. Cô phải làm quen với những tài liệu dài dòng, gặp gỡ các đối tác và trả lời những câu hỏi khó từ báo chí. Áp lực ngày càng lớn, nhưng cô biết mình không thể lùi bước.
Một buổi tối, khi đang tập trung chỉnh sửa bài phát biểu cho sự kiện đầu tiên, cánh cửa phòng khách bật mở. Minh Khang bước vào, tay cầm một tách cà phê. Anh đặt nó xuống bàn trước mặt cô, ánh mắt anh lướt qua những tờ giấy rải rác.
“Cô đã chuẩn bị xong chưa?” anh hỏi, giọng anh không giấu được sự quan tâm.
“Không hẳn,” Thanh Vy đáp, khẽ thở dài. “Tôi không biết liệu mình có thể làm tốt hay không.”
“Cô sẽ làm được,” Minh Khang nói, giọng anh chắc chắn. “Cô không phải người dễ dàng gục ngã.”
Lời nói ấy khiến Thanh Vy ngẩng lên, ánh mắt cô thoáng hiện sự ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Minh Khang nói điều gì đó mang tính động viên. Nhưng cô không biết liệu anh nói thật hay chỉ để cô giữ vững tinh thần.
“Cảm ơn,” cô nói, khẽ mỉm cười. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Ngày sự kiện diễn ra, Thanh Vy bước lên sân khấu, ánh đèn sáng rực chiếu thẳng vào cô. Khán phòng đầy ắp những nhân vật quan trọng, những ánh mắt sắc bén và những máy quay ghi lại từng khoảnh khắc. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trước khi bắt đầu bài phát biểu.
“Tôi rất vinh dự được đứng đây hôm nay, để chia sẻ về một dự án ý nghĩa mà chúng ta cùng nhau thực hiện...” Cô bắt đầu, giọng nói vang lên rõ ràng nhưng không giấu được chút hồi hộp.
Khi bài phát biểu kết thúc, một tràng pháo tay vang lên, lớn hơn cả những gì cô mong đợi. Thanh Vy bước xuống sân khấu, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng tràn ngập cảm xúc.
Minh Khang đứng chờ ở phía dưới, ánh mắt anh lướt qua cô với một sự hài lòng hiếm hoi. “Cô đã làm rất tốt,” anh nói, giọng anh thấp nhưng mang theo sự chân thành.
“Thật sao?” Thanh Vy hỏi, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò. “Tôi nghĩ anh sẽ nói tôi chỉ làm đủ tốt thôi.”
“Không,” Minh Khang đáp, khẽ mỉm cười. “Hôm nay, cô vượt xa kỳ vọng của tôi.”
Sau sự kiện từ thiện, không khí trong căn penthouse có vẻ nhẹ nhàng hơn, nhưng Thanh Vy biết rõ mọi thứ chưa thực sự thay đổi. Cô đã hoàn thành vai trò của mình, nhưng bà Hoài Anh chưa bao giờ dễ dàng buông lỏng sự giám sát. Những lời khen ngợi từ bà trong buổi họp gia đình sau sự kiện chỉ càng khiến cô cảm thấy như mình đang đứng trên một sân khấu, nơi từng bước đi đều phải được tính toán cẩn thận.
Buổi chiều hôm ấy, khi đang dọn dẹp lại tài liệu trong phòng làm việc, Thanh Vy nhận được một tin nhắn lạ trên điện thoại. Số không lưu trong danh bạ, nhưng nội dung ngắn gọn khiến cô lạnh người:
“Chị nghĩ mình đã làm tốt sao? Đừng quên, đây chỉ là khởi đầu.”
Buổi tối, khi Minh Khang trở về, Thanh Vy đưa tin nhắn cho anh xem. Anh đọc lướt qua, đôi mắt anh trầm xuống. “Cô có biết ai gửi không?” anh hỏi, giọng anh sắc lạnh.
“Không,” Thanh Vy đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng tôi đoán mình đang bị theo dõi.”
“Cô không nên lo lắng về điều này,” Minh Khang nói, trả lại điện thoại cho cô. “Tôi sẽ giải quyết.”
“Giải quyết bằng cách nào?” Thanh Vy hỏi, đôi mắt cô nhìn anh đầy nghi ngờ. “Anh nghĩ mình có thể bảo vệ tôi khỏi tất cả mọi thứ sao?”
“Tôi có thể bảo vệ cô khỏi những gì cần thiết,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh lộ vẻ kiên quyết. “Nhưng cô phải tin tưởng tôi.”
Lần đầu tiên, Thanh Vy thấy giọng nói của anh mang một sự nghiêm túc khác lạ. Cô không chắc liệu mình có thể tin tưởng anh hoàn toàn, nhưng sự cương quyết trong ánh mắt anh khiến cô không thể phản đối.
Ngày hôm sau, khi đang ở trong phòng làm việc, Thanh Vy nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Giọng nói của người phụ nữ bên kia vang lên, mềm mại nhưng đầy sự châm chọc.
“Chị Vy, chị có vẻ giỏi chịu đựng áp lực nhỉ?” Giọng nói ấy không khó để nhận ra – Nguyễn Nhã.
“Cô muốn gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô lạnh đi.
“Tôi chỉ muốn nhắc chị rằng, thế giới này không dễ dàng cho những người không thuộc về nó,” Nguyễn Nhã nói, giọng cô ta ngọt ngào nhưng đầy sự chế giễu. “Dù chị có cố gắng bao nhiêu, chị vẫn chỉ là một kẻ ngoài cuộc.”
Thanh Vy siết chặt điện thoại, cảm giác giận dữ dâng lên. “Nếu cô có vấn đề gì, hãy nói thẳng với tôi. Tôi không có thời gian cho những lời bóng gió.”
Nguyễn Nhã bật cười, tiếng cười nhẹ nhưng sắc như dao. “Chị giỏi hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng đừng quên, chị đang sống trong một trò chơi, và không ai muốn chị chiến thắng đâu.”
Cô ta cúp máy trước khi Thanh Vy kịp đáp lại. Thanh Vy ngồi lặng một lúc, cảm giác mệt mỏi và áp lực đan xen. Nhưng lần này, cô không còn muốn né tránh. Nếu Nguyễn Nhã muốn chơi trò chơi này, cô sẽ đáp trả.
Buổi tối, Thanh Vy tìm gặp Minh Khang khi anh vừa trở về. “Tôi muốn hỏi anh một chuyện,” cô nói, ánh mắt cô đầy sự quyết tâm.
“Gì vậy?” Minh Khang hỏi, đặt cặp xuống bàn.
“Nguyễn Nhã có liên quan gì đến mẹ anh không?” Thanh Vy hỏi thẳng. “Cô ta không chỉ đang cố gây áp lực lên tôi, mà dường như cô ta biết quá nhiều về mọi thứ.”
Minh Khang nhìn cô, đôi mắt anh thoáng hiện sự khó chịu. “Cô đang suy diễn quá nhiều.”
“Không,” Thanh Vy đáp, giọng cô chắc chắn. “Tôi biết cô ta đang làm gì. Và tôi biết mẹ anh không phải người chỉ đứng nhìn.”
Minh Khang thở dài, ngồi xuống ghế. “Cô không sai. Mẹ tôi muốn kiểm tra giới hạn của cô, và Nguyễn Nhã là một phần trong kế hoạch đó.”
Câu trả lời ấy như một quả bom nổ tung trong lòng Thanh Vy. “Vậy là anh cũng biết?” cô hỏi, ánh mắt cô lộ vẻ thất vọng. “Anh đã biết ngay từ đầu, nhưng anh không nói gì với tôi?”
“Tôi không nghĩ cô cần biết,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Nhưng bây giờ, tôi sẽ không để mọi chuyện đi quá xa.”
“Anh sẽ làm gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô lạnh lùng. “Đứng nhìn như mọi lần sao?”
“Không,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị. “Lần này, tôi sẽ làm rõ với mẹ tôi. Và cô, đừng để họ thấy cô gục ngã.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.