Ngày tổ chức buổi lễ kỷ niệm cuối cùng cũng đến. Biệt thự nhà họ Trần sáng rực với ánh đèn vàng sang trọng, từng góc không gian đều được trang hoàng cẩn thận. Những bàn tiệc lộng lẫy, những bình hoa tươi được sắp đặt tinh xảo, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không cho phép bất kỳ sai sót nào.
Thanh Vy ngồi trong phòng chờ, lòng đầy mâu thuẫn. Chiếc váy màu trắng ngọc trai mà bà Hoài Anh chuẩn bị cho cô toát lên vẻ thanh lịch, nhưng cũng khiến cô cảm thấy mình như một con 乃úp bê bị đặt trong tủ kính để phô bày. Bài phát biểu cô chuẩn bị suốt mấy ngày qua vẫn nằm trên tay, nhưng cô không ngừng tự hỏi liệu mình có thể làm tốt hay không.
Cánh cửa phòng chờ bật mở, Minh Khang bước vào. Anh mặc bộ vest đen lịch lãm, dáng vẻ tự tin quen thuộc. “Cô đã sẵn sàng chưa?” anh hỏi, ánh mắt lướt qua tờ giấy trên tay cô.
“Anh nghĩ tôi sẵn sàng sao?” Thanh Vy đáp, giọng cô đầy mỉa mai. “Tôi chỉ đang cố không làm bẽ mặt anh và mẹ anh.”
“Đừng nghĩ quá nhiều,” Minh Khang nói, giọng anh đều đều. “Chỉ cần cô đọc đúng bài phát biểu của mình. Mọi thứ khác tôi sẽ lo.”
“Còn mẹ anh thì sao?” Thanh Vy nhướn mày. “Bà ấy có chấp nhận nếu tôi làm sai điều gì không?”
Minh Khang nhìn cô, ánh mắt anh thoáng lộ chút trầm ngâm. “Mẹ tôi không dễ dàng chấp nhận sai lầm. Nhưng nếu cô làm tốt, bà sẽ không có lý do để phàn nàn.”
Câu nói ấy không giúp Thanh Vy cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước khi bước ra khỏi phòng.
Phòng tiệc lớn ngập tràn những tiếng cười nói lịch sự và ánh đèn pha lê lấp lánh. Những vị khách quyền lực trong giới thượng lưu đều đã có mặt, mỗi người mang theo ánh mắt quan sát và những nụ cười xã giao. Khi Minh Khang và Thanh Vy bước vào, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía họ.
“Con đã chuẩn bị tốt chứ?” bà Hoài Anh hỏi khi cả hai tiến lại gần. Nụ cười nhẹ trên môi bà như một lời nhắc nhở ngầm.
“Dạ, con đã chuẩn bị,” Thanh Vy đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Rất tốt,” bà nói, khẽ gật đầu. “Mẹ mong rằng bài phát biểu của con sẽ tạo được ấn tượng tốt với mọi người.”
Buổi lễ bắt đầu với những lời phát biểu từ các thành viên quan trọng trong gia đình. Khi đến lượt Thanh Vy, cả căn phòng im lặng. Cô bước lên bục, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lớn chiếu xuống khiến mọi ánh mắt càng thêm tập trung vào cô.
Đứng trước đám đông, Thanh Vy cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Cô nhìn xuống tờ giấy trên tay, nhưng những dòng chữ dường như không còn rõ ràng. Những lời nói của bà Hoài Anh, những ánh mắt dò xét từ xung quanh, và cả sự im lặng của Minh Khang – tất cả như đè nặng lên cô.
“Chào mọi người,” cô bắt đầu, giọng cô thoáng run nhưng cố giữ vững. “Tôi rất vinh dự được đứng đây hôm nay, trong buổi lễ ý nghĩa này. Gia đình là nền tảng của tất cả chúng ta, và tôi may mắn khi được trở thành một phần của gia đình họ Trần.”
Cô dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua khán phòng. Những khuôn mặt đầy quyền uy đang lắng nghe từng lời cô nói, nhưng không ai để lộ cảm xúc. Điều này khiến cô cảm thấy như mình đang đối diện với những bức tường hơn là con người.
“Tôi tin rằng, sự đoàn kết và trách nhiệm là những giá trị cốt lõi mà gia đình họ Trần luôn gìn giữ. Và tôi hy vọng, chúng ta sẽ tiếp tục duy trì những giá trị đó để cùng nhau phát triển.”
Khi kết thúc, một tràng pháo tay vang lên. Dù không nhiệt liệt, nhưng đủ để thể hiện sự tôn trọng. Thanh Vy bước xuống, lòng nhẹ nhõm phần nào nhưng cũng không khỏi cảm thấy trống rỗng. Cô nhìn sang Minh Khang, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Khi buổi lễ kết thúc, Thanh Vy ngồi lặng lẽ trong góc phòng, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm. Cô nhận ra, dù mình có cố gắng bao nhiêu, cô vẫn chỉ là một người ngoài trong thế giới này.
Minh Khang bước đến, ngồi xuống cạnh cô. “Cô đã làm tốt,” anh nói, giọng anh thấp hơn thường lệ.
“Tốt thôi sao?” Thanh Vy đáp, giọng cô pha chút mỉa mai. “Tôi nghĩ anh có thể nói gì đó khác đi.”
“Cô đã làm những gì cần làm,” Minh Khang nói, ánh mắt anh dừng lại trên cô. “Đừng mong đợi sự công nhận từ bất kỳ ai ở đây. Điều quan trọng là cô không để họ có lý do chỉ trích.”
“Tôi không cần sự công nhận của họ,” Thanh Vy đáp, đôi mắt cô ánh lên sự mệt mỏi. “Nhưng tôi không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu nữa.”
“Cô sẽ chịu đựng,” Minh Khang nói, giọng anh cứng rắn. “Bởi vì đó là điều chúng ta đã thỏa thuận.”
Câu nói ấy như một lời nhắc nhở lạnh lẽo. Thanh Vy quay đi, không muốn tiếp tục đối thoại. Nhưng sâu trong lòng, cô biết mình không còn đường lui.
Đêm hôm ấy, khi tất cả khách mời đã rời khỏi biệt thự, căn penthouse chìm trong sự yên lặng nặng nề. Thanh Vy ngồi trên chiếc ghế sofa, ánh mắt mơ hồ nhìn ra khung cảnh thành phố bên dưới. Những ánh đèn rực rỡ từ các tòa nhà cao tầng như nhắc nhở cô rằng mình đang sống trong một thế giới xa lạ, nơi cô luôn phải che giấu cảm xúc thật và khoác lên mình một vỏ bọc hoàn hảo.
Cánh cửa chính mở ra, Minh Khang bước vào, dáng vẻ anh vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng như mọi ngày. Anh cởi chiếc áo vest, treo lên giá và bước về phía bàn. “Cô đang nghĩ gì?” anh hỏi, giọng anh trầm nhưng không quá khắt khe.
“Không gì cả,” Thanh Vy đáp, nhưng giọng cô rõ ràng pha chút mệt mỏi. “Chỉ là tôi cảm thấy mình không còn biết mình đang sống vì điều gì nữa.”
“Đừng nói những điều cô không hiểu,” Minh Khang đáp, ngồi xuống đối diện cô. “Cô đã làm rất tốt tối nay. Mọi người đều hài lòng.”
“Hài lòng?” Thanh Vy bật cười nhạt, nhưng ánh mắt cô không hề che giấu sự cay đắng. “Anh nghĩ một tràng pháo tay gượng gạo và những ánh mắt soi mói là sự hài lòng sao?”
“Cô đang tìm kiếm điều gì?” Minh Khang hỏi, ánh mắt anh trở nên sắc lạnh. “Sự công nhận từ họ? Đừng mơ tưởng. Đây không phải thế giới dành cho những người như cô.”
Câu nói ấy như một lưỡi dao xuyên qua lòng tự trọng của Thanh Vy. Cô ngẩng lên, ánh mắt đầy giận dữ. “Còn anh? Anh nghĩ mình thuộc về thế giới này sao? Một thế giới mà tất cả mọi người đều sống sau những chiếc mặt nạ?”
“Đây là cách duy nhất để tồn tại,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm xuống. “Và nếu cô muốn sống sót, cô phải học cách chấp nhận nó.”
Những ngày sau đó, áp lực từ buổi lễ kỷ niệm vẫn đè nặng lên Thanh Vy. Mọi lời nói, ánh mắt của những người trong buổi lễ như những cái bóng bám riết, không ngừng dày vò cô. Nhưng điều khiến cô không thể chịu đựng hơn cả là thái độ thờ ơ của Minh Khang. Anh luôn lạnh lùng, như thể không có gì quan trọng ngoài việc duy trì hình ảnh gia đình hoàn hảo.
Một buổi tối, khi Thanh Vy đang ngồi lặng lẽ trong phòng khách, tiếng chuông cửa vang lên. Cô mở cửa và thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đứng đó – Nguyễn Nhã. Cô ta mặc một chiếc váy đen thanh lịch, nụ cười trên môi đầy vẻ tự tin và khiêu khích.
“Chào chị Vy,” Nguyễn Nhã nói, ánh mắt cô ta lướt qua Thanh Vy như muốn đánh giá. “Tôi không nghĩ mình sẽ đến đây, nhưng có vài chuyện tôi muốn nói với chị.”
“Cô muốn nói gì?” Thanh Vy hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Về Minh Khang,” Nguyễn Nhã đáp, nụ cười cô ta trở nên sắc bén hơn. “Chị không thấy anh ấy quá xa cách sao? Hay có lẽ, anh ấy không thuộc về chị?”
Câu nói ấy khiến Thanh Vy sững người. Cô biết Nguyễn Nhã đang cố tình khiêu khích, nhưng cô không thể phủ nhận rằng nó đánh trúng vào nỗi bất an trong lòng cô.
“Cô nghĩ mình hiểu anh ấy sao?” Thanh Vy hỏi, ánh mắt cô trở nên sắc bén. “Nếu vậy, tại sao anh ấy lại không chọn cô?”
Câu trả lời ấy khiến nụ cười trên môi Nguyễn Nhã thoáng tắt. Nhưng ngay sau đó, cô ta bật cười, một tiếng cười nhẹ nhưng đầy châm biếm. “Chị thông minh hơn tôi nghĩ,” cô ta nói, rồi quay người bước đi. “Nhưng hãy nhớ, thế giới này không dành cho những kẻ mơ mộng.”
Sau khi Nguyễn Nhã rời đi, Thanh Vy ngồi lặng trong phòng khách, cảm giác mệt mỏi và áp lực đè nặng hơn bao giờ hết. Nhưng lần này, cô không muốn tiếp tục chịu đựng trong im lặng. Cô đứng dậy, bước thẳng vào phòng làm việc của Minh Khang.
“Tại sao anh không bao giờ nói rõ mọi thứ?” cô hỏi, giọng cô đầy cương quyết. “Tại sao anh luôn giữ khoảng cách và để tôi đối mặt với tất cả một mình?”
Minh Khang ngẩng lên từ đống tài liệu, ánh mắt anh trầm xuống. “Cô muốn tôi nói gì?”
“Tôi muốn biết lý do thật sự của cuộc hôn nhân này,” Thanh Vy đáp, ánh mắt cô không rời khỏi anh. “Không phải lý do mà anh nói với mẹ anh, mà là lý do của chính anh.”
Minh Khang im lặng, đôi mắt anh ánh lên một sự giằng xé mà cô chưa từng thấy trước đây. “Tôi không nợ cô câu trả lời,” anh nói, giọng anh thấp nhưng không giấu được sự dao động. “Cô chỉ cần làm đúng vai trò của mình.”
“Vậy là không có gì cả,” Thanh Vy nói, giọng cô trở nên lạnh lẽo. “Chỉ là một thỏa thuận, và tôi chỉ là một con rối trong tay anh.”
Câu nói ấy khiến Minh Khang cứng người. Anh nhìn cô một lúc lâu, nhưng không nói gì thêm. Cuối cùng, anh quay mặt đi, để lại Thanh Vy đứng lặng trong căn phòng, lòng cô như bị Ϧóþ nghẹt bởi sự bất lực và cay đắng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.