Chương 10

Hôn Nhân Không Hẹn Trước

Novel79 30/12/2024 10:58:13

Buổi chiều, căn phòng khách lớn của biệt thự nhà họ Trần ngập ánh nắng vàng nhạt. Thanh Vy bước vào theo sự dẫn dắt của Minh Khang, lòng đầy mâu thuẫn. Bà Hoài Anh đang ngồi ở bàn trà, dáng vẻ thảnh thơi nhưng ánh mắt sắc sảo quen thuộc.


“Con ngồi xuống đi,” bà nói, nụ cười mỏng thoáng qua. “Hôm nay mẹ muốn bàn thêm về kế hoạch cho buổi lễ kỷ niệm sắp tới.”


“Dạ, mẹ cứ nói,” Minh Khang đáp, ngồi xuống cạnh Thanh Vy. Anh giữ dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi.


“Buổi lễ này không chỉ là một dịp để gia đình thể hiện sự đoàn kết,” bà tiếp tục, ánh mắt bà dừng lại trên Thanh Vy. “Mà còn là cơ hội để chúng ta xây dựng thêm mối quan hệ với những đối tác tiềm năng.”


Thanh Vy cố giữ nụ cười, nhưng lòng bàn tay cô đã rịn mồ hôi. Cô biết mình phải thể hiện thật tốt, nhưng những lời nhấn mạnh của bà khiến cô cảm thấy áp lực không nhỏ.


“Mẹ đã bàn với gia đình ông Nguyễn. Họ cũng sẽ tham dự,” bà nói tiếp, ánh mắt bà thoáng qua Minh Khang. “Nhã là một cô gái giỏi giang và có sự hiểu biết sâu rộng. Mẹ nghĩ Vy có thể học hỏi từ cô ấy.”


Câu nói ấy như một lưỡi dao vô hình. Thanh Vy không biết mình nên đáp lại thế nào. Cô quay sang nhìn Minh Khang, hy vọng nhận được sự hỗ trợ, nhưng anh vẫn im lặng.


“Con cảm ơn mẹ,” Thanh Vy đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng không giấu được cảm giác lúng túng. “Con sẽ cố gắng.”


“Đó là điều mẹ mong đợi,” bà nói, khẽ gật đầu. “Gia đình chúng ta cần những người biết cách ứng xử và đảm đương trách nhiệm.”


Khi rời khỏi biệt thự, Thanh Vy bước đi bên cạnh Minh Khang, lòng đầy cảm giác bất mãn. Trên xe, cô phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi:


“Anh không thấy mẹ anh đang cố tình ép tôi sao?”


Minh Khang ngẩng lên, ánh mắt anh lạnh lùng như thường lệ. “Cô đang nghĩ quá nhiều.”


“Thật sao?” Thanh Vy nhướn mày, giọng cô đầy châm biếm. “Tôi nghĩ bà ấy không cần giấu việc mình muốn tôi cảm thấy mình thừa thãi.”


“Đây là cách mẹ tôi làm mọi thứ,” Minh Khang nói, giọng anh trầm xuống. “Nếu cô không chịu được, tốt nhất đừng cố gắng.”


“Còn anh?” Thanh Vy nhìn thẳng vào anh, ánh mắt cô đầy sự thách thức. “Anh luôn im lặng. Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi cần sự giúp đỡ của anh không?”


Minh Khang không trả lời ngay. Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nói: “Cô không cần sự giúp đỡ của tôi. Cô mạnh hơn cô nghĩ.”


Buổi tối, Thanh Vy ngồi trong phòng ngủ, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc vòng cổ lấp lánh mà bà Hoài Anh đã tặng. Mỗi món quà của bà đều như một lời nhắc nhở về vị trí của cô trong gia đình này – không phải một người vợ thực sự, mà là một phần của kế hoạch.


Cánh cửa phòng khẽ mở. Minh Khang bước vào, không báo trước. “Cô không ngủ được?” anh hỏi, ánh mắt anh thoáng lộ vẻ quan tâm hiếm hoi.


“Tôi không hiểu tại sao anh lại bước vào cuộc hôn nhân này,” Thanh Vy nói, giọng cô trầm xuống. “Anh có tất cả – quyền lực, tiền bạc, sự tự do. Tại sao anh lại để mẹ anh kiểm soát mọi thứ?”


“Cô nghĩ đây là cuộc sống mà tôi muốn sao?” Minh Khang đáp, giọng anh thấp hẳn. “Tôi làm điều này không phải vì mẹ tôi. Tôi làm điều này vì gia đình. Và tôi không cần ai hiểu.”


“Gia đình?” Thanh Vy lặp lại, đôi mắt cô ánh lên sự nghi hoặc. “Nhưng anh không thực sự gắn kết với gia đình. Anh chỉ tuân theo họ.”


“Cô không biết gì về tôi,” Minh Khang nói, ánh mắt anh lạnh lùng trở lại. “Và tôi không mong cô hiểu.”


Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa nhưng không làm dịu đi cảm giác căng thẳng đang bao trùm. Thanh Vy ngồi trên sofa, cầm tách trà mà không buồn nhấp môi. Mọi suy nghĩ của cô vẫn xoay quanh những lời nói ngày hôm qua của bà Hoài Anh và cả sự thờ ơ từ Minh Khang.


Cánh cửa phòng khách mở ra. Minh Khang xuất hiện, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cởi bỏ chiếc cà vạt đang quấn lỏng quanh cổ. “Mẹ tôi muốn gặp chúng ta vào chiều nay,” anh nói, ngồi xuống ghế đối diện cô. “Bà muốn thảo luận chi tiết về buổi lễ kỷ niệm.”


“Lại là một cuộc họp gia đình,” Thanh Vy bật cười nhạt. “Tôi đoán lần này bà sẽ thêm một vài bài kiểm tra mới cho tôi.”


“Có thể,” Minh Khang đáp, giọng anh không hề dao động. “Nhưng đó không phải vấn đề của tôi. Vai trò của cô là làm tròn trách nhiệm của mình.”


“Anh lúc nào cũng dễ dàng nói như vậy,” Thanh Vy nói, giọng cô đầy mỉa mai. “Bởi vì anh không phải là người bị soi xét trong mọi hành động.”


Minh Khang nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng lại thoáng chút gì đó trầm ngâm. “Nếu cô không chịu nổi áp lực, thì tốt nhất đừng cố gắng đóng vai diễn này.”


Buổi chiều, họ đến biệt thự nhà họ Trần. Phòng khách lớn vẫn giữ vẻ trang nghiêm thường lệ, nhưng không khí hôm nay dường như nặng nề hơn. Bà Hoài Anh ngồi ở vị trí trung tâm, trước mặt bà là một tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng.


“Con ngồi đi,” bà nói, ánh mắt lướt qua Thanh Vy và Minh Khang. “Mẹ muốn chúng ta thống nhất những chi tiết cuối cùng cho buổi lễ. Sự kiện này rất quan trọng, và mẹ không muốn bất kỳ sai sót nào xảy ra.”


“Dạ, mẹ cứ nói,” Minh Khang đáp, giọng anh trầm thấp nhưng đầy vẻ thờ ơ.


Bà Hoài Anh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt bà lại hướng thẳng về phía Thanh Vy. “Thanh Vy, mẹ nghĩ con nên đảm nhận phần phát biểu trong buổi lễ. Đây là cơ hội để con chứng minh rằng mình thực sự là một phần của gia đình.”


Câu nói ấy khiến Thanh Vy sững người. Cô không ngờ bà Hoài Anh lại đưa ra một yêu cầu như vậy. “Con… phát biểu?” cô hỏi, giọng khẽ run.


“Đúng vậy,” bà nói, nụ cười của bà vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo một áp lực vô hình. “Đây không chỉ là một sự kiện nội bộ. Buổi lễ sẽ có sự tham dự của rất nhiều đối tác và báo chí. Mẹ muốn con đại diện gia đình phát biểu một vài lời về ý nghĩa của sự đoàn kết.”


“Con sẽ làm được,” Minh Khang bất ngờ lên tiếng, phá tan sự im lặng. “Mẹ không cần lo lắng.”


Thanh Vy quay sang nhìn anh, cảm giác bối rối xen lẫn sự khó chịu. Anh nói quá dễ dàng, như thể điều này chẳng có gì to tát.


“Tốt,” bà Hoài Anh đáp, khẽ gật đầu. “Mẹ tin rằng con sẽ không làm mẹ thất vọng, Thanh Vy.”


Khi rời khỏi biệt thự, Thanh Vy bước đi nhanh hơn thường lệ, cố gắng tránh ánh mắt của Minh Khang. Nhưng anh vẫn theo sát, giữ dáng vẻ điềm tĩnh quen thuộc.


“Tại sao anh lại đồng ý thay tôi?” cô hỏi, giọng cô đầy bức xúc khi cả hai bước vào xe.


“Vì cô không có lựa chọn,” Minh Khang đáp ngắn gọn. “Đây là điều mẹ tôi muốn.”


“Vậy còn tôi?” Thanh Vy nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô ánh lên sự giận dữ. “Anh không nghĩ rằng tôi cũng có quyền từ chối sao?”


“Không,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh không dao động. “Trong gia đình này, không ai có quyền từ chối điều mẹ tôi yêu cầu.”


Câu nói ấy khiến Thanh Vy im lặng. Nhưng trong lòng cô, một sự thách thức đã dần trỗi dậy. Cô không muốn tiếp tục là một con rối trong tay người khác. Nếu bà Hoài Anh muốn kiểm tra cô, thì cô sẽ chứng minh rằng mình có thể đứng vững, dù điều đó khó khăn đến đâu.


Buổi tối, Thanh Vy ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy trắng. Cô bắt đầu viết nháp bài phát biểu của mình, nhưng mỗi câu chữ đều khiến cô cảm thấy mâu thuẫn. Cô không biết mình đang làm điều này vì bản thân, vì Minh Khang, hay chỉ để thỏa mãn kỳ vọng của mẹ anh.


Trong khi đó, ở phòng khách, Minh Khang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt anh nhìn đăm chiêu vào màn hình tivi nhưng không thực sự tập trung. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình đang mất kiểm soát trong kế hoạch mà chính anh đã vạch ra. Thanh Vy không giống như những gì anh nghĩ. Và điều đó khiến anh khó chịu.

Novel79, 30/12/2024 10:58:13

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện