Thanh Vy đứng trước gương, bàn tay khẽ chỉnh lại chiếc váy xanh nhạt thanh lịch mà cô đã mượn từ người bạn cũ. Cô liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và những suy nghĩ mệt mỏi đọng lại trên gương mặt. Lần cuối cùng cô bước vào một buổi tiệc xa hoa như thế này là khi nào? Có lẽ là lúc công ty của cô vẫn còn hoạt động, khi cô vẫn là một người đầy tự tin với tương lai rộng mở trước mắt. Bây giờ, mọi thứ chỉ còn là đống tro tàn.
Cô bước ra khỏi nhà trọ chật chội, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng trĩu nặng. Buổi đấu giá từ thiện này không phải là nơi cô thuộc về, nhưng nó là cơ hội cuối cùng để cô tìm kiếm sự cứu rỗi. Những cái tên trong danh sách khách mời đều là những doanh nhân thành đạt, những người có thể dễ dàng vung tiền để đầu tư vào một dự án mà họ cảm thấy hứng thú. Nếu Thanh Vy có thể tạo ấn tượng với một trong số họ, có lẽ cô sẽ có được cơ hội để tái khởi nghiệp.
Không gian tại khách sạn Grand sáng rực rỡ với ánh đèn chùm pha lê khổng lồ. Những bộ váy lấp lánh, những bộ vest đắt tiền, tất cả hòa quyện tạo nên một bức tranh hoàn hảo của giới thượng lưu. Thanh Vy bước vào, cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng giữa đám đông. Mỗi bước đi của cô đều được tính toán cẩn thận để không gây chú ý, nhưng chính sự gượng gạo lại khiến cô nổi bật trong mắt những người xung quanh.
“Cô Vy, cô cũng đến đây à?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Thanh Vy ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa khinh miệt của ông Nam, chủ nợ chính của cô.
Ông Nam không đến đây để đấu giá hay từ thiện. Sự có mặt của ông ta chỉ nhằm mục đích duy nhất: nhắc nhở cô về khoản nợ. Ánh mắt của ông ta lướt qua cô như muốn kiểm tra xem cô có dấu hiệu nào của sự giàu có hay thành công mới không. “Tôi hy vọng cô không định mượn cơ hội này để trốn tránh trách nhiệm của mình.”
Thanh Vy siết chặt bàn tay, cố gắng không để lộ sự bối rối. “Tôi sẽ trả nợ đúng hạn,” cô nói, giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Ông Nam nhếch môi cười. “Tôi mong là vậy. Nếu không, cô biết tôi có thể làm gì mà.” Ông ta bước đi, để lại Thanh Vy đứng đó với cảm giác nhục nhã đang thiêu đốt lòng tự trọng của cô. Cô hít sâu, nhắc nhở bản thân rằng mình không được phép gục ngã. Cô đã đến đây với một mục tiêu, và cô phải hoàn thành nó.
Bữa tiệc bắt đầu, và những món đồ đấu giá đầu tiên được giới thiệu. Thanh Vy cố gắng hòa nhập vào đám đông, nhưng mọi người dường như đều có mối bận tâm riêng. Cô thử bắt chuyện với một vài người, nhưng những ánh mắt thờ ơ và nụ cười lịch sự nhưng lạnh nhạt khiến cô cảm thấy mình như một kẻ vô hình.
Khi một bức tranh sơn dầu được đưa lên sân khấu, Thanh Vy vô tình chú ý đến nó. Đó là một bức tranh mà cô từng ngắm rất lâu trong một triển lãm nhỏ, khi cô vẫn còn thời gian để tận hưởng những điều giản dị trong cuộc sống. Nghệ sĩ đó không nổi tiếng, nhưng nét vẽ của anh ta đầy cảm xúc và tinh tế. Cô cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ với bức tranh, như thể nó đang nói lên nỗi lòng của chính cô.
“Bức tranh sơn dầu của nghệ sĩ trẻ Phạm Hải. Giá khởi điểm 200 triệu!” Người dẫn chương trình hào hứng thông báo, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy sự chú ý từ đám đông.
Thanh Vy không có ý định tham gia đấu giá, nhưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Nếu cô có thể gây sự chú ý, biết đâu cô sẽ có cơ hội gặp gỡ một người quan tâm đến dự án của mình? Cô hít sâu, nhấc bảng số của mình lên.
“250 triệu!” Giọng cô vang lên, dù hơi run rẩy nhưng vẫn đủ để làm mọi người quay lại nhìn.
Những tiếng xì xầm nổi lên từ đám đông. Một người phụ nữ trung niên đứng gần đó liếc nhìn Thanh Vy, ánh mắt sắc lạnh và đầy khinh thường. “Cô nghĩ mình đang làm gì?” bà ta nói, giọng không giấu được sự mỉa mai. “Nếu không đủ khả năng trả giá, đừng xen vào những chuyện lớn lao như thế này.”
Mặt Thanh Vy nóng bừng. Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh. Nhưng trước khi cô kịp trả lời, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
“500 triệu.”
Cả căn phòng im lặng. Thanh Vy quay lại, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của một người đàn ông đang đứng ở hàng ghế VIP. Anh mặc bộ vest đen hoàn hảo, mái tóc gọn gàng và đôi mắt thẳm sâu như muốn xuyên thấu mọi bí mật. Đó là Trần Minh Khang, một cái tên mà cô đã từng nghe qua nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp trong hoàn cảnh này.
Minh Khang bước lên phía trước, nhìn thẳng vào người dẫn chương trình. “Tôi trả giá thay cô ấy.” Câu nói của anh đơn giản nhưng đầy uy quyền, khiến mọi lời xì xầm trong phòng lập tức im bặt.
Thanh Vy sững người, không biết phải phản ứng thế nào. Cô muốn từ chối, nhưng ánh mắt của Minh Khang như muốn nhắc nhở cô rằng anh đã quyết định và cô không có quyền thay đổi. Trước khi cô kịp nói một lời, anh đã quay người bước đi, để lại cô đứng đó với hàng loạt câu hỏi trong đầu.
Đêm đó, khi trở về căn phòng trọ nhỏ, Thanh Vy ngồi trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn tấm danh thiếp mà một nhân viên phục vụ đã đưa cho cô sau buổi đấu giá. Chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: “Hẹn gặp cô vào sáng mai. Tôi có một đề nghị.” Và tên anh được ký phía dưới: Trần Minh Khang.
Cô không biết rằng buổi tối định mệnh này sẽ là bước khởi đầu cho một cuộc đời mới, đầy sóng gió và những mối quan hệ phức tạp mà cô chưa từng nghĩ tới.
*****
Ánh sáng buổi sáng chiếu qua lớp cửa kính dày của khách sạn Grand, nơi Thanh Vy một lần nữa bước chân vào với tâm trạng hỗn loạn. Tấm danh thiếp với dòng chữ “Tôi có một đề nghị” như một lời thách thức, nhưng cũng là tia hy vọng duy nhất mà cô bám víu được trong hoàn cảnh hiện tại. Thanh Vy chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng và váy 乃út chì, cố gắng giữ cho mình vẻ ngoài bình tĩnh dù đôi bàn tay đang run nhẹ.
Thang máy đưa cô lên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi Minh Khang đang chờ. Khi cửa thang máy mở ra, một hành lang dài trải thảm đỏ hiện ra trước mắt, dẫn thẳng đến một cánh cửa lớn được làm bằng gỗ bóng loáng. Một nhân viên lễ tân lịch sự mời cô bước vào. Không gian bên trong hiện ra sang trọng và lạnh lẽo, với cửa sổ kính từ sàn đến trần nhìn ra toàn cảnh thành phố. Trần Minh Khang đứng quay lưng về phía cô, ánh mắt dường như đang lạc giữa bầu trời rộng lớn ngoài kia.
“Cô đến đúng giờ,” giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy quyền vang lên, không cần quay lại cũng đủ khiến Thanh Vy cảm thấy mình như bị soi xét. Anh quay người, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô trước khi chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện bàn làm việc. “Ngồi đi.”
Thanh Vy bước đến, cảm thấy không gian như thu hẹp lại với sự hiện diện của người đàn ông này. Minh Khang không vội vàng nói ngay, anh ngồi xuống, khoanh tay nhìn cô với vẻ quan sát đầy toan tính.
“Cô có biết vì sao tôi muốn gặp cô không?” Minh Khang hỏi, giọng nói của anh không có lấy một chút cảm xúc.
Thanh Vy khẽ lắc đầu, giữ ánh mắt tập trung vào anh nhưng trong lòng không ngừng tự hỏi mục đích của người đàn ông này. “Tôi không rõ. Nếu là vì chuyện tối qua…”
“Đúng,” Minh Khang ngắt lời, ánh mắt anh sắc bén hơn. “Chính xác là về chuyện tối qua. Nhưng không chỉ vậy. Tôi đã quan sát cô khá lâu trước khi đưa ra quyết định can thiệp.”
“Quan sát tôi?” Thanh Vy nhíu mày, sự ngờ vực lộ rõ trên gương mặt. “Vì sao anh lại làm vậy? Tôi chỉ là một người bình thường, không đáng để anh quan tâm.”
“Bình thường, nhưng không tầm thường,” Minh Khang đáp, giọng nói trầm xuống. “Tôi đã đọc hồ sơ của cô. Nguyễn Thanh Vy, từng là CEO của một công ty khởi nghiệp về giáo dục, phá sản cách đây một năm vì một đối tác phản bội. Hiện tại đang gánh trên vai khoản nợ 500 triệu đồng từ các khoản vay kinh doanh.” Anh ngừng lại, đôi mắt sắc bén chiếu thẳng vào cô. “Tôi đúng không?”
Thanh Vy sững sờ. Làm sao anh ta biết tất cả những điều này? Cảm giác như bị bóc trần từng lớp bảo vệ khiến cô lúng túng. “Anh điều tra tôi sao?”
“Không cần thiết phải gọi như vậy,” Minh Khang trả lời thẳng thừng. “Đây chỉ là cách để tôi đảm bảo rằng cô là người phù hợp với yêu cầu của tôi.”
“Yêu cầu gì?” Thanh Vy hỏi, giọng cô pha chút cảnh giác.
Minh Khang đứng dậy, bước về phía cửa sổ. Anh đặt tay lên thành cửa, ánh mắt nhìn xa xăm. “Tôi cần một người vợ. Nhưng không phải một người vợ thực sự, mà là một người đóng vai trò đó trong vòng một năm. Một cuộc hôn nhân hợp đồng.”
Câu nói của anh như một cú sốc khiến Thanh Vy gần như đánh rơi túi xách trên tay. Cô mở lớn mắt nhìn anh, cảm giác khó tin dâng lên trong lòng. “Anh đang đùa sao?”
“Tôi không có thời gian để đùa,” Minh Khang đáp, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi khung cảnh bên ngoài. “Gia đình tôi đang gây áp lực buộc tôi kết hôn, và tôi cần một người để giải quyết vấn đề này. Sau một năm, chúng ta sẽ ly hôn. Cô sẽ được tự do với số tiền đủ để giải quyết mọi rắc rối của mình.”
Thanh Vy ngồi lặng im, đầu óc quay cuồng với những gì vừa nghe. Một cuộc hôn nhân hợp đồng? Đây không phải là điều cô từng nghĩ mình sẽ đối mặt. “Tại sao lại là tôi?” Cô hỏi, giọng không giấu được sự hoài nghi. “Anh có thể chọn bất kỳ ai, một người phù hợp hơn, một người trong thế giới của anh.”
Minh Khang quay lại, đôi mắt sắc bén của anh khóa chặt ánh mắt cô. “Bởi vì cô không giống những người khác. Cô không tham vọng. Cô cần tôi, nhưng không phải vì tiền bạc hay quyền lực. Cô cần một lối thoát, và tôi cần một người không gây rắc rối.”
Thanh Vy siết chặt bàn tay, cảm giác bị xúc phạm len lỏi trong lòng. Nhưng đồng thời, cô cũng không thể phủ nhận sự thật trong lời nói của anh. “Vậy anh cần gì ở tôi ngoài việc đóng vai một người vợ giả tạo?”
“Chỉ cần cô làm tốt vai trò của mình. Xuất hiện bên tôi khi cần thiết, và không được để lộ bất kỳ thông tin nào về thỏa thuận này,” Minh Khang nói, giọng anh lạnh lùng nhưng chắc chắn. “Đổi lại, cô sẽ có đủ tiền để giải quyết mọi vấn đề tài chính của mình.”
Thanh Vy cúi đầu, cố gắng tiêu hóa tất cả những gì vừa nghe. Một năm giả làm vợ của anh ta, và đổi lại là sự tự do khỏi gán*** hiện tại. Cô không biết liệu mình có đủ can đảm để chấp nhận hay không, nhưng cô cũng biết rằng đây có thể là cơ hội duy nhất để cô bắt đầu lại cuộc đời.
“Tôi cần thời gian để suy nghĩ,” cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Cô có ba ngày,” Minh Khang đáp, giọng nói không có chút dao động. “Tôi không có thói quen chờ đợi lâu hơn thế.”
Khi Thanh Vy rời khỏi căn phòng, lòng cô đầy mâu thuẫn. Cô bước ra hành lang, nơi ánh sáng từ những ô kính lớn chiếu xuống sàn nhà như nhấn mạnh sự trống trải trong tâm trí cô. Một năm – nghe có vẻ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô. Liệu cô có đủ sức để bước vào thỏa thuận này, hay đây sẽ là một sai lầm mà cô không thể cứu vãn?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.