"Em biết rồi, em đang trên đường về."
Trình Nhiễm trả lời qua loa xong thì tắt máy. Tuy nhiên, cô không biết một điều rằng phía bên kia đường, Tần Tư Lăng đang lặng lẽ hướng mắt về phía của cô.
Trên chiếc nhẫn cưới của Trình Nhiễm đã được Tần Tư Lăng bí mật nắp một con chip theo dõi. Chính vì thế mà cô ở đâu hắn đều có thể tìm được.
"Tần tiên sinh, có cần tôi đi vào đưa phu nhân ra không?"
Thấy sắc mặt của Tần Tư Lăng không tốt, tài xế muốn nhân cơ hội giúp hắn nhưng Tần Tư Lăng lại nhẹ nhàng đáp.
"Không cần đâu. Vợ tôi... Chắc còn đang chút giận dỗi. Để cô ấy làm những điều mà cô ấy muốn đi."
Người tài xế không còn dám nói gì nữa. Anh ta cũng phải công nhận rằng Tần tiên sinh quả thật rất chiều vợ. Suốt cả ngày hôm nay ngài ấy đều tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, không những vậy còn mở định vị ra vội vàng đi theo sau của vợ mình sợ cô gặp nguy hiểm. Đến cả khi tận mắt chứng kiến vợ mình gặp mặt của Tần Minh kia ở trong quán, Tần Tư Lăng vẫn lựa chọn quyết định giữ im lặng để cô muốn làm gì thì làm.
Còn Trình Nhiễm sau khi tắt máy xong rồi vội vàng định rời đi. Tần Minh ngồi phía đối diện bỗng nở một nụ cười.
"Thật không ngờ chị lại nghe lời anh họ của tôi như vậy. Đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt đấy."
"Không phải chuyện của anh. Còn nữa, đừng xía vào chuyện gia đình tôi."
Trình Nhiễm buông một câu lạnh nhạt xong thì mau chóng rời đi. Tần Minh ngồi tại chỗ, hai tay bỗng siết chặt lại. Thật đúng là... Một người phụ nữ không sợ ૮ɦếƭ mà. Cô lại dám nói như vậy với anh ta sao?
Lúc này, chuông điện thoại của Tần Minh vang lên. Anh ta nhanh chóng mở điện ra nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Tốt nhất tránh xa vợ tôi ra. Sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, mà Trình Nhiễm cũng chính là giới hạn đó."
"Ồ, anh họ đang nói cái gì vậy? Em không hiểu."
Tần Minh vốn là như vậy. Anh ta lúc nào cũng mang một bộ mặt như vô tội. Đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Tần Tư Lăng thừa biết tính cách của Tần Minh ra sao nên lúc nào hắn cũng phải cảnh giác. Phía sau cái vẻ đẹp lãng tử khi chính là một tên biếи ŧɦái rất nguy hiểm.
"Tôi sẽ không nói lại lần 2. Tần Minh, cậu đừng quên lúc trước tôi tha cho cậu một mạng, không có nghĩa lần này tôi sẽ tiếp tục nhân từ đâu."
Lời cảnh cáo của Tần Tư Lăng rất rõ ràng.
Điều này khiến cho Tần Minh không thể nói được lời nào nữa.
Hắn có thể nhân từ nhưng riêng ai dám động tới Trình Nhiễm thì đừng hòng mà hắn tha cho kẻ đó.
Đây không chỉ đơn giản là lời cảnh cáo nữa mà là lời đe dọa.
Trình Nhiễm bắt một chiếc taxi về biệt thự. Trên đường đi, cô mở điện thoại ra xem thì mới biết hôm nay là Noel. Thảo nào mà trên đường hôm nay lại náo nhiệt như vậy. Thậm chí cô còn đi qua quảng trường, nơi có một cây thông khổng lồ được trang trí lấp lánh rực rỡ.
Điều khiến cho Trình Nhiễm từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đó chính là khi cô trở về, cả căn biệt thự như được cải tạo lại vô cùng đẹp. Từ ngoài cổng đi vào toàn là những đồ trang trí liên quan đến ngày lễ. Thậm chí còn có cả tiếng nhạc du dương vang lên nữa.
Cô xuống xe, trả tiền cho bác tài rồi đi vào bên trong. Vừa đi vào chưa được mấy bước thì Tần Tư Lăng đã xuất hiện. Hắn mỉm cười rồi lấy ra một đôi dép trong nhà màu đỏ đặt xuống dưới chân của cô.
"Nhiễm Nhiễm, giáng sinh vui vẻ."
Nhìn bộ đồ ông già noel mà Tần Tư Lăng đang mặc trên người khiến cho Trình Nhiễm không kiềm chế được sự buồn cười. Vì dáng người của hắn quá cao nên khi mặc bộ đồ ấy vào vừa cộc vừa thấy không hợp chút nào cả. Đến cả quản gia và người giúp việc cũng mặc trên người những bộ đồ sặc sỡ đó.
"Phu nhân, tất cả đã được chuẩn bị xong rồi, cô có thể vào dùng bữa tối."
"Quản gia, sao ông cũng mặc như vậy thế?"
"À, hôm nay là ngày lễ nên tôi và tất cả người làm đều phải mặc như vậy mới có không khí vui tươi."
Thật ra là tất cả mọi người đều bị Tần Tư Lăng bắt mặc vào hết. Hắn vì muốn cô vui nên đã làm tất cả mọi thứ. Mặc dù cái bộ đồ xấu xí này hắn cũng phải mặc vào. Cũng may là chỉ có người trong nhà biết chứ để quả ảnh cho nhân viên công ty hoặc mấy đám nhà báo thì hôm sau hình ảnh của hắn đứng đầu trang nhất phải biết.
"Nhiễm Nhiễm, em đói chưa? Anh đưa em vào dùng bữa tối."
"Em vẫn chưa hết giận anh đâu. Anh đừng có mà tưởng bở. Sở dĩ em về đây cũng vì bác quản gia và những người khác mà thôi. Em sợ họ mất công chuẩn bị nên mới đổi ý định."
"Sao cũng được, em về là tốt rồi."
Tối nay Tần Tư Lăng có vẻ lại uống lộn thuốc nữa rồi. Tuy nhiên, Trình Nhiễm vẫn không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy. Trong lúc dùng bữa, Tần Tư Lăng chỉ ngồi tỉ mỉ bóc vỏ tôm và thái thịt phục vụ cho Trình Nhiễm mà thôi. Cô thấy tội nhưng mà thôi thì kệ. Với những câu cay đắng mà hắn nói với con của cô thì đây coi như là chút bài học dàng cho hắn đi.
"Cần ăn gì nữa không để anh đi lấy?"
"Em no rồi."
"Vậy em ra phòng khách xem tivi cho thoải mái một chút đi."
"Em biết rồi."
Kì thực là cô cảm thấy Tần Tư Lăng hành động như vậy cũng có chút tội nghiệp thật. Bên ngoài Trình Nhiễm vờ như không để ý gì hết nhưng thực sự thỉnh thoảng cô lại liếc mắt về phía bóng dáng của hắn theo dõi. Quản gia mang một đĩa hoa quả đến rồi nói.
"Phu nhân, nếu cô lo lắng cho ngài ấy thì chỉ cần lên tiếng bảo ngài ấy dừng lại là được."
"Ai lo lắng chứ? Tôi không lo lắng cho anh ta đâu. Để anh ta dọn dẹp cũng coi như giãn gân cốt, vận động tốt sau khi ăn đi."
"Có thật đây là những lời trong lòng của phu nhân không? Vả lại... Từ lúc dùng bữa đến giờ, hình như Tần tiên sinh chưa ăn miếng nào thì phải."
Ừ nhỉ, hắn chỉ có ngồi bóc vỏ tôm, gỡ cá và cắt thịt cho cô...
" Phu nhân, có điều tôi muốn nói với cô nếu không phải thì cô cứ nói. Thật ra, Tần tiên sinh trong mắt tôi hiện tại chính là một đứa trẻ vô cùng đáng thương. Cuộc đời của ngài ấy chưa từng biết đến những ngày lễ là gì. Cũng vì cô mà năm nay biệt thự mới đón Noel đấy. Năm nào ngày ấy cũng chỉ có một mình, bạn bè thì ở bên gia đình họ... Ngài ấy cũng biết ngài ấy đối vói cô như vậy là sai rồi, ngài ấy đang nỗ lực chuộc lỗi với cô... Thế nên nếu được thì cô hãy tha thứ cho ngài ấy đi... Giận dỗi mãi cũng không phải là cách hay."
Trình Nhiễm không nói gì nữa.
Quản gia nói xong thì đi làm nốt việc của mình.
Cô cứ ngồi một mình ở đó mà suy nghĩ.
Đến khi Tần Tư Lăng đi ra, thấy cô thất thần như vậy, định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Anh ngồi xuống cạnh em rồi ăn vài miếng hoa quả đi."
"Anh..."
"Em bảo anh ngồi xuống thì anh cứ ngồi xuống đi."
Tần Tư Lăng do dự một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh của cô. Trình Nhiễm chuyển kênh khác xem một chương trình giải trí, tiện tay cúi xuống cầm chiếc dĩa xiên cho hắn một miếng táo.
"Em thật sự vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho anh đâu. Chỉ tại bé con trong bụng cứ réo lên muốn em tha cho ba của nó thôi."
"Ừ."
"Còn nữa, em sẽ sinh đứa bé ra. Anh không có ý kiến gì chứ?"
"Không có."
Đương nhiên là phải đồng ý rồi, dám phản đối thì cô cũng chẳng thèm ở lại đây làm gì nữa. Nay coi như đến đây thôi, hành Tần Tư lăng quá không khéo người ta nói cô ác.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.