"Trình Nhất Phàm, sao mà con sơ ý thế? Con rể mãi không tỉnh, có cần đưa đi bệnh viện hay không?
Nghe những lời than thở của ba, Trình Nhiễm chỉ đành thở dài nhìn về phía của Tần Tư Lăng đang nằm yên vị trên giường. Lần đầu tiên bị sốc nặng đến nỗi ngất đi thì công nhận mức độ sạch sẽ của hắn đã lên tầng cao mới rồi.
Khi nghe tin Trình Nhiễm đã đăng kí kết hôn từ điện thoại của Trình Nhất Phàm gọi tới thì ba mẹ cô bỏ luôn công việc ở lại mà vội chạy về nhà ngay lập tức. Điều làm bọn họ ngạc nhiên là người con rể này lại có ngoại hình đẹp như vậy. Có thể nói mẹ cô ưng ngay từ lần đầu gặp mặt. Còn ba cô thì với tính cách thương con thì dù cho con có chọn ai cũng đồng ý.
Trình Nhất Phàm lẳng lặng chăm chú quan sát Tần Tư Lăng rồi hỏi.
"Chị, có phải chị bày thủ đoạn gì hay không? Vì lí do gì mà cua được ông anh đẹp trai này vậy hả?"
"Ai thèm làm mấy chuyện đó. Đừng ăn nói linh tinh."
Trình Nhiễm quả thật có chút chột dạ. Cô quả thật là dùng thuật thôi miên mới cua được Tần Tư Lăng. Nhưng mà hắn cũng vì lợi ích mà đặt ra hợp đồng với cô mà. Đâu chỉ có mỗi tội lỗi về phía của cô đâu.
Cả nhà đang không biết làm sao thì đột nhiên Tần Tư Lăng có chuyển hướng khởi sắc từ từ tỉnh lại. Trình Nhiễm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ lấy hắn dậy.
"Anh tỉnh rồi à? Nhất Phàm, mau đi lấy cốc nước ấm đến đây."
Tần Tư Lăng quả thực rất mệt mỏi. Lúc này hắn mới nhớ ra là bản thân vừa mới đến đây bị dội nước bẩn thì giật mình. Cũng may khi nhìn lại thì thấy bộ quần áo trên người đã được thay sang bộ mới. Trình Nhiễm nhận lấy cốc nước từ tay của em trai rồi đưa cho Tần Tư Lăng. Thấy hắn còn do dự thì cô đành phải giải thích.
"Cốc này được tiệt trùng rồi, nước cũng là nước đun sôi để nguội. Quần áo trên người anh bị ướt hết, em đã nhờ Nhất Phàm giúp anh tắm qua rồi thay cho anh bộ khác rồi. Thế đã được chưa?"
Nghe những lời này thì Tần Tư Lăng mới yên tâm mà uống cốc nước trên tay của cô.
Tần Tư Lăng vừa uống xong cốc nước thì vội xuống giường, sau đó theo lễ nghi quen thuộc cúi gập đầu xuống chào hỏi ba mẹ của Trình Nhiễm.
"Cháu chào chú, chào cô. Lần đầu đến đây, nếu có gì không phải mong chú chú chỉ bảo cháu."
Ba mẹ của Trình Nhiễm cũng bị đứng hình mấy giây, nhưng rất nhanh sau đó thì vội vàng nở nụ cười, đỡ lấy Tần Tư Lăng đứng dậy. Có đứa có rể lễ phép như thế ai mà không thích cho được chứ.
"Ôi chao, cô chú gì chứ. Cứ gọi hai ta là ba mẹ là được rồi. Dù sao hai đứa cũng đã đăng kí kết hôn rồi mà."
"Ba mẹ."
Trình Nhiễm ngồi một góc nhìn cái biểu hiện suиɠ sướиɠ của hai người mà cảm thấy hơi lố. Ba mẹ cô có đến mức vui thế không chứ? Cứ làm như là Tần Tư Lăng giống bảo bối từ trên trời rơi xuống vậy. Ngay lúc cả nhà đang hồ hởi, Trình Nhiễm nghe thấy tiếng gậy chống từ trên gác vọng xuống. Ông nội cô hình như đã thức dậy rồi. Quả nhiên, chỉ lúc sau ông đã xuất hiện, tham gia vào cuộc nói chuyện của ba mẹ cô và Tần Tư Lăng.
"Nhiễm Nhiễm về rồi đấy à? Còn chàng trai này là ai đây?"
Nghe vậy, Trình Nhiễm liền kéo Tần Tư Lăng lại rồi nói.
"Anh ấy tên là Tư Lăng, cháu và anh ấy vừa mới đăng kí kết hôn với nhau nên cháu dẫn anh ấy về đây ra mắt ông và ba mẹ."
"Dạ, cháu chào ông." Tần Tư Lăng rất nhanh lễ phép chào người lớn nhất trong nhà.
Nghe được tin cháu gái đăng kí kết hôn, ông cụ Trình tuy không có biểu hiện gì ra ngoài nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Có thể nói, trong gia đình thì ông cụ Trình thương yêu nhất là Trình Nhiễm. Trong thị trấn, ông cụ Trình nổi tiếng là khó tính với tất cả mọi người. Tuy nhiên, đôi với đưa cháu gái thì ông chưa từng tức giận hay lên tiếng la mắng bao giờ. Từ ngày nhỏ, Trình Nhiễm luôn bám lấy ông nội. Mỗi lần ông ra ngoài làm việc là cô luôn đi theo. Ông nội cô là một nhà thôi miên nổi tiếng trong trấn. Kĩ thuật cả đời của ông chẳng truyền lại cho ai mà truyền lại cho mỗi cháu gái. Những lần đi làm việc là mỗi lần ông tận tình chỉ cô những kiến thức trọng yếu.
Ngay cả khi Nhất Phàm ra đời, ông cũng chỉ quý mỗi mình cô. Trình Nhiễm càng lớn thì ba mẹ cô mới ngày càng hiểu ra vấn đề lí do cô được ông nội quý như vậy. Thì ra, ngoại hình của cô được di truyền từ bà nội. Càng lớn càng xinh đẹp giống bà nên mới được ông nội ngoại lệ ưu ái.
Ông nội cô tuy hiện tại cũng đã lớn tuổi nhưng phong cách làm việc và sức khỏe vẫn dòi dào như xưa. Ba cô làm công an huyện nên thường ngày đến giờ mới về được. Mẹ cô thì bận tối mắt tối mũi trông cửa hàng. Căn nhà này ngày nào cũng được ông nội quét dọn sạch sẽ, cây được cắt tỉa gọn gàng.
Ông nội cô vẫn bình tĩnh, đưa mắt nhìn Tần Tư Lăng rồi hỏi hắn.
"Cậu làm công việc gì?"
"Cháu làm... nhân viên văn phòng giống như Trình Nhiễm ạ."
Đây là lần đầu tiên Tần Tư Lăng nói dối. Đáng lẽ đối với công việc của hắn thì khối nhà ước mong, tự hào. Còn đến nhà của Trình Nhiễm phải giấu đi than phận, chấp nhận làm một nhân viên nhỏ bé.
"Ba mẹ cậu làm gì? Gia đình có mấy người?"
"Kìa, ông..."
Trình Nhiễm rất sợ ông hỏi nữa thì sẽ bị lộ tẩy. Cô quay sang Tần Tư Lăng luôn tay ra phía sau ra hiệu cho hắn. Ai ngờ hắn không để ý mà tiếp tục trả lời.
"Ba mẹ cháu mất trong một vụ tai nạn. Hiện tại cháu sống cùng ông bà nội cháu. Họ là... công viên chức nhà nước đã về hưu."
Ông cụ Trình nghe đến đây thì chỉ gật gật đầu. Ba mẹ cô nhìn màn vừa rồi thấy rất căng thẳng. Khó khăn lắm Nhiễm Nhiễm nhà này mới có được tâm chồng. Vậy nên bọn họ liền chuyển chủ đề gọi Tần Tư lăng ra ngoài nói chuyện để ông cụ Trình không hỏi nữa.
Chỉ có Trình Nhiễm biết rằng cửa ải mới chỉ đang tạm thời lắng xuống mà thôi. Ông nội cô sẽ không buông tha cho Tần Tư Lăng dễ dàng vậy đâu.
Đi ra ngoài phòng khách, Trình Nhiễm vội cầm mấy túi xách có quà mà quản gia chuẩn bị, dựa trên tờ giấy ghi chú mà đưa cho từng người trong nhà cô. Ba của cô được chai R*ợ*u vang đỏ có vẻ rất quý hiếm. Quà của mẹ cô là một chiếc váy và một đôi giày cao gót hàng hiệu. Trình Nhất Phàm thì nhận được một đôi tai nghe kèm theo máy nghe nhạc đời mới. Còn ông nội cô là một bộ quần áo làm bằng chất liệu tơ tằm thứ thiệt và mấy cặp thuốc bổ đắt tiền được đặt riêng bên Pháp.
Trình Nhiễm xem xong những món đồ này thì quay sang Tần Tư Lăng nói nhỏ vào tai của hắn.
"Chú quản gia chuẩn bị hơi quá. Em hỏi thật nhé, chai R*ợ*u của ba em là R*ợ*u ủ lâu năm nổi tiếng đấy hả?
"Chai R*ợ*u đó theo như tôi thấy thì không là gì đâu. Cũng chỉ là một chai trong bộ sưu tập của ông nội tôi mà thôi."
Nghe đến đây, Trình Nhiễm đành thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh Tần Tư Lăng lại nói tiếp.
"Chai R*ợ*u này nếu như tôi nhớ không nhầm thì giá của nó gần bằng căn nhà này của em đấy. Bộ đồ và đôi giày của mẹ em là phiên bản giới hạn của các nhãn hàng nổi tiếng. Tai nghe và máy nghe nhạc của em trai em hình như là tác phẩm mới nhất của tập đoàn KC mới cho ra mắt. Bộ đồ và những cặp thuốc bổ của ông nội em được nhập bên Pháp nên chi phí cũng kha khá."
Trình Nhiễm cảm thấy những tờ tiền đang lượn lờ trước mắt cô. Đúng là phong cách của người giàu, cho mạnh tay mà không cần nhìn giá. Chắc cô cũng chẳng dám làm hỏng mấy món đồ này đâu.
"Chị, sao em thấy bộ tai nghe và máy nghe nhạc này quen quen thế nhỉ? Hình như là... Hả? Tác phẩm mới tung ra thị trường của tập đoàn KC đang làm mưa làm gió trên thị trường với giá thành khủng khϊếp?"
Trình Nhất Phàm vừa dứt câu thì Trình Nhiễm sợ hãi lao đến vội vàng giải thích.
"Cái này là hàng Fake thôi. Nhân viên văn phòng thì em nghĩ sao mà mua được hàng thật chứ?"
"Cũng đúng."
Hết Trình Nhất Phàm lại đến ba của cô. Thoắt cái đã mở nắp chai R*ợ*u ra uống một ngụm rồi.
"R*ợ*u này sao lại ngon thế nhỉ? Còn ngon hơn cả R*ợ*u đắt tiền nhà sếp của ba nữa."
Trình Nhiễm mệt mỏi chẳng buồn giải thích nữa. Cái mà người nhà cô coi như hàng thường thực ra là hàng chính hãng đấy. Không những đắt đỏ mà số tiền bỏ vào cũng là cả một gia tài chứ chẳng phải đùa.
Bên phía mẹ của cô ngắm nghía bộ đồ một lúc rồi buộc miệng nói.
"Cái váy này màu đẹp, lại rất hợp tuổi. Sao váy chợ dạo này lại chất lượng thế nhỉ?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.