"Mối tình đầu mong manh như cơn gió. Em không thể có được dù em đã trao yêu thương thật nhiều."
* * *
Một thời gian sau đó..
Hoàng Thiên Khánh đã hoàn thành xong thủ tục nhập học, sắp sửa rời gia đình đến một nơi xa lạ để sống, tự trau dồi cho bản thân trưởng thành hơn. Còn tôi, vì có người bảo lãnh nên thủ tục cũng nhanh chóng hoàn thiện, độ một tuần nữa sẽ bay.
Một buổi chiều trời mát dịu và trong lành, tôi lau mồ hôi, cuối cùng cũng dọn xong vali rồi, giấy tờ cũng hoàn thành nốt, chỉ còn chờ ngày đến sân bay thôi. Cũng tốt, có thể đến Mỹ là ước mơ của rất nhiều người, có thể do tôi may mắn nên mới được đến đó. Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới sẽ rất khó khăn và gian khổ, nhưng rồi mọi chuyện sẽ qua mà thôi.
Tôi nhìn quanh căn nhà nơi mình lớn lên từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ rời xa nó, hơn nữa lại có xa mãi mãi. Tự dưng trong lòng cảm thấy mất mát lớn lao. Điện thoại khẽ run lên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi, là hắn: "Đến trường đi, tôi đang chờ bà ở cổng sau."
Sao tự dưng lại hẹn đến trường?
Phải nói là cũng một thời gian rồi tôi và hắn cũng không gặp nhau, không nói gì với nhau. Sau sự kiện tỏ tình không thành, tôi đã yên phận không tơ tưởng nữa. Tôi không dám nhắc đến tên hắn, không dám nghĩ đến hắn, chỉ sợ bản thân không nén được tình cảm sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa. Nếu đã biết không có kết quả, thôi thì tự dứt tình một lần vậy.
Hắn cũng không liên lạc gì với tôi nữa. Cả hai cứ im lặng như thế, cho đến bây giờ khi nhận tin nhắn của hắn trong lòng tôi lại nửa mừng nửa lo. Tôi vừa muốn gặp lại vừa không dám gặp. Nhưng rồi lại tự dệt lên một lý do cho bản thân mình rằng dù gì cũng sắp đi rồi, lần chia xa này không biết đến bao giờ mới gặp lại.. Dù sao cũng là bạn bè.. Và rồi cuối cùng tôi cũng quyết định đến địa điểm hẹn.
Tôi vừa đến, hắn nở một nụ cười tuấn tú nhưng sao trong đó tôi chỉ nhìn thấy toàn nỗi xót xa?
"June.. Có chuyện gì vậy?"
"Vào trường thăm trường một chút, từ từ rồi nói.."
Ngôi trường vắng lặng, dường như chỉ có hai chúng tôi dạo bước qua những hành lang quen thuộc. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cây điệp vàng rực rỡ, bỗng nhớ đến những thước ảnh mà tôi và hắn từng chụp chung với nhau. Cả hai cùng mỉm cười nhìn vào mắt nhau, đứng dưới tán cây điệp ấy, còn tim tôi thì đập đến xốn xang, tiếng lòng tôi lúc ấy chỉ có mỗi một từ "June" mà thôi.
"Nhiên, tôi và Gia Nghi chia tay rồi." Hắn từ tốn, tôi nghĩ hắn phải đau khổ chua xót lắm, nhưng sao lời hắn nói ra lại nhẹ nhàng như vậy? Hay là đau khổ quá nên mới đâm ra như vậy?
Tôi cố hỏi thêm một câu nữa: "Là Gia Nghi chia tay ông sao?" Hỏi xong mới thấy mình đúng là dư hơi mà. Chắc là thế rồi, tôi hỏi thừa vậy á. Hắn yêu Gia Nghi đến ૮ɦếƭ đi sống lại thì làm sao bỏ được chứ.
"Không. Là tôi nói lời chia tay, vì tôi phát hiện trái tim mình luôn hướng về một cô gái người khác. Người đó vốn dĩ rất yếu mềm, lại luôn làm ra vẻ lạnh lùng, kiên cường. Ngoảnh lại, hóa ra người thương lại ở gần bên cạnh, chỉ là tôi quá khờ khạo không nhận ra, chỉ cố chấp theo đuổi một người khác. Càng theo đuổi lại càng thấy mình rỗng tuếch.."
Hắn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng kia làm tim tôi lại rơi vào vòng xoáy, còn lý trí thì rối bời.
"Nhiên, đừng đi nữa, chúng ta làm người yêu. Được không?"
Nước mắt tôi trào ra, cuối cùng không dồn nén được nữa. Vì sao không nhận ra sớm hơn?
"June, xin lỗi. Điều này là không thể.."
Tôi thích hắn, nhưng cũng đủ lý trí để hiểu rằng tôi và hắn không có kết cục tốt. Nhưng June dứt ra khỏi Gia Nghi thì cũng là điều đáng mừng. Bởi Vũ Gia Nghi vốn dĩ chẳng có ý định yêu đương gì với hắn cả. Cô ta là đang muốn đùa cợt, chứng minh mị lực của bản thân thôi.
Tôi quay đi, nhưng tay bị hắn kéo lại: "Làm ơn, cho tôi một cơ hội đi, được không?"
Tôi không đủ dũng khí nói chữ "không", chỉ có thể cắm đầu bỏ đi một mạch không dám nhìn lại. Chúng tôi chỉ là học sinh cấp ba, vừa mới tốt nghiệp chập chững bước vào quãng đời sinh viên, chúng tôi có biện pháp gì khiến người lớn lắng nghe nỗi lòng mình cơ chứ? Tôi chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp của gia đình, mối tình yếu ớt này liệu có đủ kiên trì kéo dào suốt vài năm yêu xa? Nếu biết trước là đau lòng cùng ly biệt, chi bằng không có mở đầu sẽ tốt hơn.
Nắng trên đỉnh đầu chao nghiêng, tôi nghe lòng mình thảng thốt bởi tình đầu. Ngay lúc cắm đầu chạy ra khỏi trường, tôi va vào một người. Ngước mắt nhìn, hóa ra là Vũ Gia Nghi. Sao con nhỏ này cũng ở đây?
Vũ Gia Nghi cười ôn nhu, hướng tôi nói lời chào:
"Tường Như, chào cậu! Cậu không sao chứ?"
Dáng vẻ thanh lịch, nhẹ nhàng, xinh xắn như thế, thử hỏi có chàng trai nào mà không rung động? Bởi vậy, June bị con nhỏ này hớp hồn cũng bình thường thôi. Tôi chẳng qua là một đứa hàng xóm cạnh bên, là một vai phụ mà thôi. Tôi nén lại chua xót trong đáy lòng, tức tốc bỏ đi không muốn nói lời nào. Tôi phải quay về quỹ đạo ban đầu, phải cách xa cái thằng cha Thiên Khánh đó ra. Không ngờ, chỉ một câu nói của hắn thôi mà tôi bấn loạn như thế, chút bình tĩnh duy nhất cũng không còn nữa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.