Editor: LunaYang97
Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng, những người ở cùng phòng thi với Tề Thành đều có thể thấy được sự nghiêm túc của anh. Đương nhiên Trì Nghiên cũng nhìn ra, hắn nói Tề Thành vẫn nghe thật.
Sau khi thi xong, hắn đến chỗ Tề Thành nói cho anh biết suy nghĩ của mình.
Tề Thành không thể nói là đang muốn giả bộ, vì vậy chỉ có thể cười nói: “Cậu nói đúng, phát triển thành thói quen tốt.”
Trì Nghiên cười nói.
Sau kỳ thi cuối tháng, Tề Thành đi ra ngoài với cặp sách trêи lưng, Kỳ Chung tình cờ chạy xuống cầu thang một cách điên cuồng, thở hổn hển vì thành công, cậu đã gặp một người trước khi rời lớp.
Sau khi nhìn thấy Tề Thành, cậu cười toe toét, “Bài kiểm tra của cậu thế nào?”
“Chính là như vậy!” Tề Thành cũng bị cậu lây nhiễm vẻ đắc thắng, cười nói: “Chờ điểm đi.”
Kỳ Chung: “Nếu cậu có tự tin thì tôi cũng phải làm, tôi sẵn sàng cho điểm của mình và nói chuyện riêng với giáo viên trong lớp. Một tài năng xuất sắc tiến bộ như vậy chắc sẽ không bao giờ buông tha cho tôi. ”
Tề Thành rung động,“ Thật là kiêu ngạo. ”
Họ nói đùa vui cười ở cổng trường, Kỳ Chung giả bộ hờ hững, “Sáng mai hẹn gặp lại ở quảng trường Dim Sum.”
Tề Thành đang xem đồ ăn, “Có chuyện gì không?”
“Hỏi nhiều như vậy làm gì,” Kỳ Chung không muốn nói thêm. Kế hoạch bị che giấu, “Dù sao cũng không cho phép đến muộn.”
Tề Thành, “Được rồi, cậu đói bụng không?”
Kỳ Chung còn đang lảm nhảm, “Sao cậu không đồng ý, ngày mai cậu làm gì… Ồ ồ ồ.Tôi không sao..."
Tề Thành đi bộ đến nhà bánh rán giò cháo quẩy này, bắt đầu mua một phần. Kỳ Chung đợi ở phía sau, một lúc sau ánh mắt rối rắm liếc mắt nhìn về phía đôi trẻ tuổi bên cạnh.
Người đàn ông vòng tay qua eo người phụ nữ, người phụ nữ cầm cốc trà sữa trêи tay, nhấp một ngụm, sau khi uống đưa đến miệng người đàn ông lại nhấp một ngụm.
Phi lễ chớ nhìn, Kỳ Chung vẫn là liếc mắt nhìn qua, Tề Thành cầm lấy bánh rán giò cháo quẩy liền ngay khi cậu đang choáng váng, cũng không thúc giục cậu, vài phút sau anh đã ăn xong bánh rán ngon miệng trong tay. Cao giọng nói, “Kỳ —— Chung——”
“Aaaaaaa” Kỳ Chung sợ tới mức dựng cả tóc gáy, “CMN, Tề Thành, cậu cố ý phải không!”
Tề Thành vừa cười vừa bị đuổi theo. Chạy loanh quanh trước trường.
Sáng hôm sau, khoảng năm giờ, Kỳ Chung từ trêи giường đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng sửa lại kiểu tóc cuối cùng bắt đầu mặc thử quần áo.
Bộ này toàn màu đen, hơi chán. Bộ này sáng sủa nhưng chất quá. Bộ này cũng được, cũng đẹp trai nhưng đẹp trai quá, tỷ suất xoay người quá cao sẽ làm loạn ngày hẹn hò...
Cậu bày quần áo đầy giường, kéo mặt đứng ở bên giường không biết nên mặc quần áo gì.
Sau vài giờ đồng hồ, cuối cùng cũng mặc bộ đồ hợp thời trang vào, bên dưới là quần yếm, áo khoác chữ T màu trắng và đôi bốt ngắn màu đen ở chân, khiến mẹ cậu bị sốc khi đi vào phòng.
“Đây là anh chàng đẹp trai nào đây?”
Kỳ Chung nhếch miệng, vẫy tay với gia đình rồi kiêu ngạo đi ra ngoài, tư thế này như muốn đi chơi.
Mẹ Kỳ tò mò hồi lâu, trở lại phòng ngủ tìm chồng, tự hỏi: “Kỳ Chung đang yêu đương sao?”
“ Đây là chuyện tốt,” cha Kỳ chậm rãi đặt tờ báo xuống, “Tôi còn lo rằng không có cô gái nào thích nó. "
"Nó sáng nay ra ngoài còn sớm hơn tôi. Không phải, tôi sẽ hỏi kỹ nó khi nó trở về " mẹ Kỳ nói, "Nếu con thật sự yêu đương thì phải cùng giáo ɖu͙ƈ nó, đừng thấy còn nhỏ mà ở bên ngoài làm ra mạng người. "
"... "Cha Kỳ, " Vớ vẩn. "
Lúc 6 giờ 30 phút sáng, Tề Thành ngái ngủ ngẩng mặt lên khỏi chậu rửa mặt.
Anh chàng đẹp trai trong gương mí mắt rũ xuống, chỉ cần một giây sau là có thể lăn ra ngủ.
Tề Thành lần sau không được hứa với Kỳ Chung bất cứ điều gì. Tề Thành trong lòng cảnh cáo chính mình, cuối cùng đứng dậy bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Theo như anh được biết, sau nhiều tháng có thể ngủ được trong hai ngày, phân nửa thời gian là giành cho Kỳ Chung, anh đã cho Kỳ Chung đánh thức anh 20 lần buổi sáng.
Vẻ mặt đau khổ, lần sau nhất định phải nói với Kỳ Chung buổi chiều hẳn đi ra ngoài, đối với người có thể ngủ được quả thực không dễ dàng.
Sau khi Tề Thành thu dọn đồ đạc đến quảng trường, Kỳ Chung đang trầm ngâm nhìn chiếc xe đạp đôi bên cạnh.
Quán cà phê bên cạnh đang bật những bản nhạc vui tươi, những nốt hương đầu đặc biệt sống động, khiến tâm trí tràn ngập niềm vui.
“Cậu đang làm gì vậy?” Tề Thành khẽ hỏi.
"Tôi đang nghiên cứu xem chiếc xe này có thể..." Kỳ Chung kìm lại những lời cuối cùng mà cậu sắp nói trong tiềm thức, "Chào buổi sáng, cậu ăn chưa?"
"Tôi ăn rồi," Tề Thành ngáp, "Bánh bao."
Anh vẫn còn buồn ngủ trong một ngày thú vị như vậy! Kỳ Chung hoài nghi nhìn chằm chằm Tề Thành, ánh mắt liếc nhìn xe đạp, “Lên xe!”
Tề Thành dừng lại, “Đi xe đạp?”
“Hiện tại rất nhiều cửa hàng không mở cửa,” Kỳ Chung có chút ngượng ngùng khi đến sớm. Do không biết thời gian.
"Đến công viên bên cạnh đi dạo."
Tề Thành vui mừng và quét xe với cậu, "Đi."
Có một công viên bên cạnh, có thể đạp xe trong đó. Thật may là trời đã sáng. Đứa nhỏ còn chưa dậy, người già đã tập thể ɖu͙ƈ rồi, trong công viên cũng không có mấy người, Tề Thành và Kỳ Chung đi vòng quanh vòng tròn lớn, hít thở không khí trong lành, cảm thấy cả người đều sáng lên.
Nhưng một lúc sau, Kỳ Chung buộc phải dừng lại vì xích xe bị rơi.
Hôm nay người đàn ông ăn mặc rất đẹp trai ngồi xổm bên cạnh chiếc xe đạp, gãi đầu đổ mồ hôi.
Tề Thành kêu cậu rời khỏi vị trí của mình, cầm lấy giấy và dây xích, bắt đầu sửa xe.
Kỳ Chung nhìn bên cạnh, "Cái này sửa được không?"
“Chỉ cần đặt dây xích vào vị trí,” Tề Thành nhìn tập trung, “đơn giản.”
“Ồ,” Kỳ Chung bây giờ cảm thấy rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, “ Không mệt sao?”
“Không mệt. ” Tề Thành nói.
Một sợi lông mi bên trái của anh tuột ra rơi xuống sống mũi, Kỳ Chung nhìn chằm chằm sợi lông mi, như là bị quỷ ám, đầu càng ngày càng gần, cuối cùng cũng sắp dính vào rồi thổi hơi thở. Mùi bạc hà thổi bay hàng mi đó.
Đôi tay run rẩy, sợi dây xích sắp đeo lại bị tuột ra.
Tề Thành nhìn chằm chằm vào Kỳ Chung với đôi mắt cá ૮ɦếƭ, "..."
Kỳ Chung. "..."
"Tôi là có lý do!" cậu hùng hồn nói nói: "Lông mi của cậu vừa rớt trêи mặt, tôi nhìn thấy liền khó chịu!."
Tề Thành bất đắc dĩ, “Tôi sẽ làm lại, đừng làm động tác nào nữa.”
Kỳ Chung gật đầu với lương tâm cắn rứt.
Tờ giấy bọc dây xích sắp bị đứt, Tề Thành chỉ đơn giản là lấy nó ra, dùng tay đặt dây xích vào bánh răng một cách dễ dàng.
Chỉ là tay anh bẩn, trong công viên không có ống nước, họ lại chạy đến trung tâm mua sắm rửa tay bằng nước mua từ quán.
Sau khi Tề Thành rửa tay đi ra, liền nhìn thấy Kỳ Chung bưng một ly trà sữa, liền không khách khí, “Của tôi.”
Kỳ Chung sắc mặt đỏ bừng không chút lưu tình, cậu bình tĩnh hô “Bình tĩnh, Bình tĩnh”.
Kéo Tề Thành ra khỏi quán trà sữa, cậu nói: “Bọn họ chỉ có cái cốc này.”
Ánh mắt Tề Thành rất có ý tứ, “Tiệm đồ uống chỉ pha 1 cốc trà sữa này?”
Kỳ Chung cũng phát hiện lời nói dối này quá giả dối, lại câu bổ sung, "Khác ngọt mệt mỏi của mọi người, nam sinh có thể uống cái này, nguyên liệu chỉ có thể làm 1 ly này."
"Nếu không," đôi mắt của cậu bắt đầu chạy đi chạy lại tán loạn, " Cậu cùng tôi uống chung một ly?"
Đôi tình nhân nhí nhảnh, ôm qua eo uống ly trà sữa.
Đang làm gì vậy? Ăn nước miếng của nhau có vui không?
Kỳ Chung vừa nghĩ, liền đem trà sữa đưa cho Tề Thành, tay duỗi thẳng cứng ngắc như gỗ.
Lời của editor:
Kỳ Chung: liêm sỉ vứt ngoài chuồng gà =)))))
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.