Chuyện này cứ quyết định một cách vui sướng như vậy.
Thật tốt.
An Vô Dạng đôi mắt sáng lấp lánh nghĩ thầm.
Không uổng công cậu làm nũng bán manh, còn tự tay làm mì sợi hối lộ đối phương, xem ra các tiền bối có một câu nói rất đúng, èm, nói như thế nào nhỉ, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, không sai.
(*) Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn
Ý nghĩa: nã nhân thủ đoản có nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta. Cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn
An Vô Dạng đã nghĩ như vậy.
Nếu như để cho Hoắc Vân Xuyên biết ý nghĩ giờ phút này của cậu, nhất định sẽ tức ૮ɦếƭ, thuận tiện muốn gõ mở đầu cậu ra nhìn xem, đến tột cùng mạch não của cậu chuyển động như thế nào……
Có thể nói là cực kỳ không đáng tin cậy.
Đường đường là một tổng tài Hoắc thị, sẽ bởi vì một chén mì sợi trứng gà rau xanh hương vị bình thường mà thay đổi chủ ý à?
Sẽ.
“Khụ khụ.” Hoắc Vân Xuyên một tay ăn xong mì: “Buông tay, tôi đi rửa chén.”
An Vô Dạng hoàn hồn, đột nhiên phát hiện chính mình còn túm tay người ta: “Nga.” Cậu buông nhanh ra, thuận tiện đứng lên: “Để em, anh tiếp tục làm việc đi.”
Sau đó liền ςướק cái chén trong tay Hoắc Vân Xuyên qua, còn có đôi đũa, cười lộ ra cái răng khểnh nhỏ không rõ ràng.
Hoắc Vân Xuyên còn có chút chần chờ, mắt nhìn phòng bếp.
“Không sao, công việc của anh quan trọng, dù sao em cũng khá nhàn rỗi.” An Vô Dạng nói nhanh, dường như sợ Hoắc Vân Xuyên sẽ ςướק việc của cậu, đôi tay ôm chén lẹp xẹp lẹp xẹp mà chạy đi.
Thật cần mẫn.
Hoắc Vân Xuyên vẻ mặt cha già vui mừng.
Bởi vì người trẻ tuổi bây giờ đa số đều lười biếng, thậm chí thích ăn chơi sa đọa, hoàn toàn không có tinh thần tích cực hướng về phía trước.
Cả một thế hệ suy sụp, là do trò chơi điện tử cùng internet đầu độc.
Nhóc con sắp trở thành thanh niên trước mắt, có thể duy trì tính cách tích cực lạc quan thực không tồi.
Lúc này vị vị cha già căn bản nghĩ không ra, số lần An Vô Dạng làm việc một bàn tay cũng đếm không hết, thậm chí so với chính hắn làm còn ít hơn. Edit: HuynhJJ
Ngược lại cũng không phải do An Vô Dạng lười biếng.
An Vô Dạng rất chăm chỉ.
Giặt quần áo nấu cơm lau nhà, nếu Hoắc Vân Xuyên chịu an bài cho cậu, cậu bảo đảm tin tưởng mình sẽ làm tốt.
Nhưng mà làm việc là không có khả năng làm việc, đời này cũng không thể làm việc…… Hay là tự mình có thể tranh thủ một chút.
An Vô Dạng thực nhanh đã cầm chén đũa rửa xong rồi.
Giờ này dì Trương đang ở phòng ngủ trẻ con của Đôn Đôn, Hoắc Vân Xuyên vùi đầu vội làm việc, dư lại An Vô Dạng ăn không ngồi rồi.
Cậu chăm chỉ, quyết định làm bài tập.
“……” Quá trình ôn tập vừa buồn tẻ vừa thống khổ, luôn làm An Vô Dạng sinh ra một loại phẫn nộ, đã sinh con xong, vì sao còn sinh bài tập chớ?!
Nghĩ lại trước kia, Hoắc Vân Xuyên thỉnh thoảng sẽ giúp cậu viết một chút.
Thật là cực kỳ tốt đẹp.
Sau đó có một lần ở trên mạng lỡ miệng trả lời người khác, fan biết Hoắc Vân Xuyên làm bài tập cho cậu, cư dân mạng lo lắng, sôi nổi nhắn lại cảnh cáo Hoắc Vân Xuyên, nói bài tập của Tiểu Điềm Điềm, nên để cho tự cậu viết.
Cho dù là viết đến nửa đêm viết không xong, cũng không thể viết giùm, lúc Tiểu Điềm Điềm của anh bước vào phòng thi, lão Hoắc ngài cũng không thể đi theo làm thay?
“Sẽ rớt môn.” Bọn họ đe dọa như vậy.
Những chữ này rất có công hiệu với An Vô Dạng.
Từ nay về sau bản thân mình dọn băng ghế nhỏ ở phòng khách…… Một bên xem phim một bên viết, giảm bớt một chút áp lực học tập cũng rất vui sướng.
Lại nói sau khi Hoắc tổng đầu nóng lên đáp ứng chính mình xem Đôn Đôn, đối mặt với phức tạp từ công việc, đầu ẩn ẩn đau.
Ví dụ như bây giờ, dì Trương có việc đột xuất, yêu cầu xin nghỉ một ngày.
Nửa ngày này An Vô Dạng có tiết, thật không có cách nào phân thân ra.
( các người biết cậu ấy chắc chắn rất vui lòng trốn học trở về chơi với Đôn Đôn, nhưng mà cha già không cho phép)
Ngày hôm qua đã sắp xếp xong video để họp, cần phải tiến hành đúng hạn, phải nắm chặt thời gian thảo luận kết thúc công việc cuối năm, một lần nữa phân công nhiệm vụ công tác.
Đôn Đôn đã không có dì Trương ở bên cạnh chăm sóc, cũng không có an tĩnh, ngược lại tinh thần mười phần, bắt lấy heo con Peggy ba nhỏ mới mua trong tay ân ân a a, vui vẻ chơi đùa.
Hoắc Vân Xuyên cần phải ôm Đôn Đôn, bởi vì Đôn Đôn học bò xong, đặt ở trên giường nhỏ sẽ bò loạn khắp nơi, nhất định rất nguy hiểm.
Hơn nữa Đôn Đôn thích xem náo nhiệt, nếu bên người có người lại không để ý tới bé là không được…… Đôn Đôn thiếu gia tính tình nóng nảy sẽ trực tiếp gào khóc.
Nuôi một đứa con trai tính nết xấu như vậy, Hoắc Vân Xuyên trong lòng không tán đồng, nhưng là không hề có biện pháp.
Giờ phút này ôm bé đến trên đầu gối mình.
Mở ra video.
Đôn Đôn hôm nay mặc một bộ quần áo cá mập.
Bộ đồ cá mập mạp đầu liền thân cùng mắt to, cá mập có bộ mặt vốn dĩ hẳn là dữ tợn, nhưng bé mặc vào lại rất giống một con cá ngốc.
Phòng họp trong công ty bên kia, an tĩnh không tiếng động.
Một đám quản lý ăn mặc chính trang, mặt mang nghiêm túc mà chờ, thực nhanh liền nhìn thấy trên màn hình thật lớn xuất hiện hình ảnh màu sắc rực rỡ.
Bên trong không ngoài sở liệu chính là Hoắc tổng của bọn họ, bất quá Bé Mập hôm nay ngồi trên đù* Hoắc tổng, cũng quá đáng yêu rồi: “Khụ!” Lại còn mặc quần áo cá mập nữa chứ, khụ khụ khụ……
Bé con đáng yêu như vậy dù là cá mập cũng không có lực sát thương, bọn họ cũng muốn bế lên để biết cảm giác là gì.
“Sớm.” Hoắc Vân Xuyên ở trước mặt cấp dưới hình tượng xưa nay luôn lạnh lùng cứng ngắc, mỗi lần họp căn bản sẽ không hàn huyên, trực tiếp tiến vào chủ đề, hôm nay lại thình lình nói một câu nói ngoài lề: “Đây là con trai tôi, Hoắc An.”
Hoắc ba ba tạm coi là ôn nhu mà sờ một phen trên mái tóc thưa thớt của con trai.
Mọi người khiếp sợ, bọn họ biết ông chủ đã có con trai không sai, nhưng là trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, con trai ông chủ lại đáng yêu như vậy?
…… Thật sự không giống như con trai ông Vương phòng bên.
“Được rồi, bắt đầu họp.” Hoắc tổng nói lời ngoài lề thật sự ngắn gọn: “Thư ký Trần, phát ra tư liệu tôi đã chuẩn bị tư đi.”
“Vâng tổng tài.” Thư ký Trần nói.
Toàn bộ phòng họp không còn an tĩnh, mọi người bắt đầu thu liễm những thứ râu ria, đem lực chú ý tập trung ở cuộc họp sắp bắt đầu.
Đôn Đôn chơi heo con Peggy một hồi lâu, bây giờ bé càng muốn chơi với ba ba: “Sao……” Đôn Đôn nói ra ngôn ngữ người sao hỏa, giơ lên món đồ chơi cho ba ba.
“……” Hoắc tổng rũ mắt liếc cái mũi heo gần trong gang tấc, suy nghĩ trở lại vào buổi tối ngày đó, một đêm đen, hắn uống chút rượu……
“Đôn Đôn, cái này chơi không tốt, ba ba đổi cho con thứ khác.” Hoắc tổng không nói hai lời, tìm ra một con ếch xanh nhỏ, đổi với con heo Peggy trong tay con trai.
Mọi người trong phòng họp: “……”
Không thể bình tĩnh mà tiếp thu như vậy, thì ra tổng tài của bọn họ hoàn toàn là một ba ba hiền từ.
Ngày thường thật sự nhìn không ra.
Một năm 360 ngày tổng tài hận không thể luôn lạnh mặt, cũng có một mặt nhu hòa ấm áp.
Cuộc họp tiến hành thật sự thuận lợi, cũng không có bởi vì nhiều thêm một bé con béo đô đô tham dự, phát sinh biến hóa ngoài ý muốn.
Nếu thẳng thắn mà nói, chính là thái độ của mọi người với tổng tài, từ sợ hãi trở thành không sợ hãi như vậy?
Đùa à.
Mọi người nghĩ thầm, cho dù biết tổng tài tốt với con trai, cũng không có gì thay đổi.
Nên run bần bật, vẫn là run bần bật.
Thời gian tới gần 11 giờ, Hoắc Vân Xuyên tuyên bố cuộc họp kết thúc, bởi vì lúc này cần phải đút cho Đôn Đôn ăn thứ gì đó.
“En đã trở về!” An Vô Dạng chạy đến cái trán đổ mồ hôi, thanh âm từ huyền quan truyền đến.
Rõ ràng hôm nay dì Trương xin nghỉ, cậu toàn bộ buổi sáng đều nhớ thương Đôn Đôn, vừa xong tiết học đã cõng ba lô lên chạy về nhà.
Cậu cùng Hoắc Vân Xuyên trước đó đã thương lượng với nhau Hoắc Vân Xuyên trông buổi sáng, cậu trông buổi chiều.
An Vô Dạng lúc trước cũng đã từng một mình xem đứa nhỏ, đối với chuyện này rất có lòng tin. Edit: HuynhJJ
Ngược lại Hoắc Vân Xuyên không quá yên tâm, luôn khống chế không được tưởng tượng ở trong đầu cảnh tượng An Vô Dạng cùng Đôn Đôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm mày hắn nhíu chặt gắt gao.
Quả nhiên vẫn phải nhanh chóng tìm người giúp đỡ chia sẻ công việc chăm đứa nhỏ, hắn nghĩ thầm.
Mãi đến gần ba giờ chiều, Hoắc Vân Xuyên vẫn cứ ở nhà, An Vô Dạng dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn: “Ủa, anh không ra khỏi nhà sao?”
Hoắc Vân Xuyên xoay sang bên cạnh nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Hành trình có thay đổi.”
Người bị đẩy cuộc hẹn xuống lại còn tức giận, nói hắn lãng phí thời gian, a, còn có chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện công việc.
Ngày hôm sau dì Trương trở về, không cần Hoắc tổng tự mình mang Đôn Đôn.
Hắn phân phó thư ký Trần hẹn lại vị tổng tài ngày hôm qua, còn không phải dễ như trở bàn tay mà hẹn được.
Bận bịu như vậy mãi đến tuần cuối cùng của tháng mười hai, thời tiết Bắc Kinh lạnh căm căm.
Thói quen cuối tuần trở về nhà chính Hoắc gia đã sớm bị hủy bỏ, hết thảy chờ An Vô Dạng đến nghỉ đông lại nói.
Nói như thế, cuối tuần này có thể chờ mong một chút thế giới hai người.
“Cuối tuần tôi tăng ca.”
An Vô Dạng: “???”
Hoắc ba ba sờ sờ đầu của cậu, động tác không khỏi nhẹ nhàng: “Ngoan, buổi tối tôi sẽ trở về sớm một chút.”
Dù sao cũng là cuối tuần, hiếm khi An Vô Dạng không cần dậy sớm đi học, ngày thường cậu nghẹn đến mức khó chịu, thông thường sẽ không từ bỏ cơ hội khao chính mình.
“……” An Vô Dạng run lập cập, giả ૮ɦếƭ không muốn ra.
Sau đó làm bộ dường như không có việc gì mà đưa ra vấn đề mới: “Đúng rồi, câu lạc bộ của chúng em nghỉ đông có kế hoạch du lịch ba ngày hai đêm, phải nộp phí…… Ngô, hơn một ngàn.”
Cậu đánh bàn tính nhỏ, hơn một ngàn lấy ra từ tài sản riêng của mình, tiền riêng hàng năm không thấy bao nhiêu mắt thường có thể thấy được mà ít đi một đoạn, nhìn ra chỉ có đến Tết âm lịch mới có thể phì trở về.
Vậy còn hơi lâu.
Sau khi cho bốn tệ, thiên sứ lại tìm mình xin hơn một ngàn.
Hoắc tổng nghiêm túc mà suy xét một chút, việc công phải xử theo phép công hỏi rõ ràng: “Ba ngày hai đêm? Đi chỗ nào? Bao nhiêu người đi?” Cuối cùng hắn hỏi: “Có thể mang theo người nhà hay không?”
An Vô Dạng bị hỏi đến vẻ mặt ngơ ngác.
Hiển nhiên mấy vấn đề này không ở trong phạm vi suy xét của cậu.
“Em như vậy không được,” Hoắc tổng cau mày dạy bảo nói: “Tin tức gì cũng không rõ ràng, tôi làm sao có thể cho phép em đi?” Dạy một trận xong, lại ôn tồn phân phó: “Đi hỏi rõ ràng.”
An Vô Dạng ngây ngốc gật gật đầu, tìm ra di động đăng nhập đến WeChat, lập tức hỏi đội trưởng một chút.
Trong chốc lát đội trưởng liền gửi lại tin tức cụ thể cho cậu.
Trương nhị: @ An Vô Dạng, đúng rồi, không thể mang người nhà, đây là hoạt động trong câu lạc bộ của chúng ta, đội viên nếu như đều dìu già dắt trẻ mà tham gia, vậy không gọi là hoạt động đội, mà kêu là du lịch gia đình.
An Vô Dạng gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng cái nhìn của đội trưởng.
Bất quá tin nhắn này hắn là không dám cho Hoắc Vân Xuyên xem, đã vượt qua muôn vàn thử thách nói dối, đôi mắt đều không nháy nhìn người yêu nói: “Vân Xuyên, đội trưởng chúng em nói mang người nhà có thể, nhưng là phải đóng hai…… Không, ba ngàn tiền phí.”
Hoắc Vân Xuyên nhướng mày.
Tài sản bản thân cả chục tỷ không đại biểu đối với tiền tài không mẫn cảm.
Làm một nam nhân đối với bốn tệ cũng có thể nhớ thương thật lâu, sẽ không có lý do rõ ràng mà tùy tiện vứt hơn bốn ngàn ra ngoài.
“Ba ngàn?” Hắn hỏi một tiếng.
An Vô Dạng bị hắn nhìn chằm chằm, xem đến có chút ngượng ngùng: “Tổng cộng là hơn bốn ngàn, anh thấy nên chuyển khoản qua Alipay hay là WeChat?”
Tự nhiên như thế cũng không giống như là làm ra vẻ.
Chọc cho Hoắc Vân Xuyên lại nhìn An Vô Dạng hai lần, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết lừa dối, lại liên tưởng đến tính cách đối phương đơn thuần mộc mạc, liền có chút hổ thẹn chính mình lấy bụng ‘ nghiêm phụ ’ đo lòng thiên sứ.
…… Còn không phải sợ An Vô Dạng tuổi còn nhỏ trong mắt đã toàn là tiền bạc làm bản thân mình lạc lối sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Dạng Dạng: Bệ hạ đã lọt hố, dự định thu tiền nhưng không dẫn anh đi phải nói thế nào QAQ
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.