Cô, Nhược Hi một cô gái vừa tròn 20 tuổi, tính cách mạnh mẽ có phần ương ngạch và ngang bướng, nhưng đó là vỏ ngoài của cô.
Anh, Lục Thiên Ngạn 29 tuổi con trai duy nhất của Lục gia và là chủ tịch của tập đoàn đá quý Lục Thiên Phú, luôn toả ra khí chất lạnh lùng và là một người rất tinh ranh trên thương trường.
- Chị Hi à, em nghỉ hè đã 2 ngày rồi đó, chị cho em đi bán bánh phụ chị với nha nha nha, chứ được đi có hôm nay thì buồn lắm.
Nhược Vũ chỉ mới 7 tuổi nhưng cậu đã suy nghĩ phụ cô rất nhiều, khiến cô cảm thấy rất có lỗi với ba mẹ trên trời, mong rằng ba mẹ sẽ luôn theo dõi, che chở cô và tiểu Vũ.
- Được rồi được rồi, chị sẽ cho em đi bán bánh chung với chị được chưa, cụ non à em nói mãi lo mà nhìn đường cẩn thận kìa coi chừng vấp ngã.
Yeahhhh chị Hi nhất, chị Hi đẹp...
Kétttt
- Tiểu Vũ
Cô bỏ xe hàng qua một bên, chạy lại chỗ tiểu Vũ xém bị ***ng xe, cậu vì vui quá mà lon ton chạy trước nên không để ý có chiếc xe đang chạy với tốc độ cao trên đường. Rất may tài xế lái xe xử lí kịp, cô thấy chiếc xe phanh lại để không tông phải tiểu Vũ rất bình thản, ắt hẳn là người được đào tạo rất tốt và chiếc xe không phải rẻ tiền chắc chắn người sở hữu nó không phải dạng tầm thường.
- Vũ Vũ em có làm sao không, em ổn không, sao không trả lời chị, em im lặng như vậy chị sợ lắm đó Vũ Vũ.
- Huhuhu…chị à cái xe đó chạy nhanh quá huhuhu...
Sao mà nó không khóc cho được cú sốc đầu đời của tiểu Vũ, huống hồ chi nó còn rất nhỏ để tiếp nhận vụ việc vừa xảy ra. Cô dỗ dành và lau nước mắt cho tiểu Vũ.
- Không sao không sao Vũ Vũ của chị, chị đây ngoan nào nín đi em, rồi chị em mình đi bán bánh nha được không tiểu Vũ
Cô đỡ tiểu Vũ đứng dậy, vừa hay tái xế mở cửa đi ra nhìn cô và cậu bé
- Xin lỗi cô, thằng bé có làm sao không, tôi chạy xe chở xếp của tôi với tốc độ này quen rồi, nên có gì cô bỏ qua cho.
Cậu ta xin lỗi mà sao cô nghe sao nó không lọt tai xíu nào, có ai đời đi xin lỗi mà còn mồm mép như anh ta không chứ, huống hồ chi con đường này cũng không phải đường đua mà chạy như vậy. Cô không thèm nhìn tên tái xế này mà chỉ quan tâm đến tiểu Vũ nhà cô, khi nghe hắn nói thế cô mới bắt đầu quay mặt sang nhìn hắn, cô nhìn hắn bằng con mắt sắc lẹm, khiến hắn có chút bất ngờ.
- Không có mắt sao, chạy xe vô con đường này mà không quan sát xung quanh à, nó không phải sân đua cũng không phải đường của gia phả nhà anh để lại mà muốn chạy kiểu gì thì chạy.
- Ơ ơ cô gái à, tôi xin lỗi rồi cô...cô sao lại chửi tôi như vậy chứ.
- Được rồi tiểu Vũ chị giải quyết tên không biết chạy xe này giúp em rồi, chị em mình đi bán bánh thôi, không là mọi người chờ mua bánh của chị em mình mà đói bụng đó.
- Dạ chị Hi, vậy em sẽ đẩy giúp chị nha, ra đó e sẽ tính tiền giùm chị, chị chỉ cần bán thôi hahaha.
Hai chị em vừa đi vừa nói không thèm để ý đến tên tài xế lái xe đang đứng nói ở đó. Hai chị em đi lại đẩy chiếc xe bánh của mình ra khu chợ nhỏ để bán.
Tất cả những diễn biến vừa xảy ra từ nãy đến giờ đều được thu vào tầm mắt của người đàn ông mặt lạnh như băng đang ngồi trong xe, không ai khác đó chính là Lục Thiên Ngạn, mới đầu anh nghĩ chị em nhà đó sẽ ăn vạ đòi tiền bắt bồi thường, nhưng không khi cô dùng ánh mắt sắc đó nhìn thằng bạn anh khiến anh bất ngờ, một cô gái nhìn rất yếu đuối nhưng lại phản đòn câu nói ngứa tai của thằng bạn anh rất đanh đá, làm anh có cái nhìn khác về cô.
- Ây, Thiên Ngạn cậu nhìn xem, cô ta làm sao vậy chứ, cậu thấy không cô gái đó mỏng manh như vậy nhưng sao tôi thấy tính cách cô ta khác với vẻ ngoài... nè tôi đang nói chuyện với cậu đấy, sao cậu không phản ứng hay trả lời tôi vậy.
Người đàn ông vừa bước vào xe miệng nói không ngừng nghỉ này không ai khác chính là Ninh Mặc Hàn bạn thân từ nhỏ của Lục Thiên Ngạo và chỉ có mình Mặc Hàn mới dám nói chuyện kiểu đó và chịu được tính của Thiên Ngạo.
- Lái xe thì chú ý vào
- Này tôi chở cậu, nãy xin lỗi cô ta tôi còn xưng cậu là xếp của tôi mà giờ cậu nói thế hả, đồ ăn cháo đá bát nhà cậu.
- Ngậm miệng lại rồi lái xe đi. Lục Thiên Ngạo nói
- Ông đây không lái nữa. Có giỏi cậu lên lái đi
- Không lái thì xuống, rồi cậu tự đi bộ về đi
Cậu ta liếc Thiên Ngạo một cái rồi tiếp tục lái xe chở hắn ta về.
Còn về phía hai chị em Nhược Hi, họ đẩy xe ra khu chợ nhỏ bán bánh cho tới lúc đêm khuya rồi cũng dọn dẹp để về, chợ này người ta hoạt động 24/24 cứ người này về thì có người khác ra, nên không sợ sẽ không mua được gì. Vì cô còn phải đi học vào ngày mai nên cô không bán tới sáng như mọi người, bán được vài tiếng thì cô sẽ thu xếp rồi về, nhưng được cái là bánh của cô bán rất chạy, nó chạy từ khi ba mẹ cô còn sống, họ đã chỉ cô cách làm để bánh này trở nên ngon và giữ được khách mối cho tới bây giờ.
- Vũ Vũ nè, chị thấy em đi bán phụ với chị ban đêm như vậy cức lắm, hay là mai em cứ ở nhà chơi rồi ngủ đi được không.
- Ơ, sao chị Hi lại không giữ lời, chị Hi nói mai cho em đi rồi mà, em không có sợ cực đâu, cũng là mấy tháng hè thôi mà, hết hè em lại đến trường lúc đó chị Hi có rủ em đi bán phụ em cũng không đi đâu nha.
- Hahaha chỉ được cái miệng dẻo với nhõng nhẽo chị thôi, vậy mai chị em mình lại đi bán tiếp như vậy ha.
- Dạ.
- Nào chúng ta về nhà đi ngủ thôi nè.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.