Cô nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ sáng, lúc này cô mới đứng dậy loạng choạng bước vào nhà vệ sinh. Cánh tay cô mỏi nhừ, nhìn khuôn mặt hốc hác trong gương cô bỗng bật cười, tiếng cười vừa đủ khiến Văn tỉnh dậy. Anh ngó đầu vào nhà vệ sinh rồi nói:
– Mấy giờ rồi sao em dậy sớm thế?
Cô xả nước xối vào mặt, tiếng nước che lấp đi tiếng nói đang run rẩy của cô:
– Em tỉnh giấc dậy đi vệ sinh, thấy sáng rồi nên dậy luôn. Sáu giờ rồi anh dậy đưa em về rồi đi làm nhé.
Anh uể oải ngồi dậy, đếm qua nói chuyện với ba anh đến tận đêm giờ đầu óc vẫn còn chuếch choáng. Anh vào nhà vệ sinh thấy cô cũng vừa đánh răng xong liền nói:
– Không ăn sáng một bữa rồi hãy về sao em?
Cô lắc đầu đáp:
– Đêm qua trận mưa gió to như vậy, em sợ ở nhà cải hỏng hết, hai ngày rồi em sốt ruột lắm muốn về luôn.
Anh nhìn ra bầu trời, chỉ gật đầu rồi vào đánh răng. Cô thay bộ quần áo, chờ anh ra rồi đi xuống dưới nhà. Chủ tịch Minh đã ngồi sẵn trên bàn chờ hai người, thấy cô và anh bước xuống ông liền cười vui vẻ nói:
– Hai đứa ăn sáng rồi đi làm.
Nhìn điệu cười của ông, rõ ràng vẫn giống như hằng ngày thế nhưng cô lại cảm thấy nó giống như một con dao sắc chém thẳng vào người cô chảy máu rất nhiều. Cô hít một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, không chờ Văn lên tiếng liền nói:
– Ba, con ngủ ở đây không quen, mấy hôm nay ngủ cứ chập chờn chắc lạ nhà. Con sợ ảnh hưởng đến em bé nên xin phép ba hôm nay con với chồng con về nhà. Cuối tuần bọn con sẽ qua một hai ngày. Thật lòng con muốn ở đây cùng ba lắm nhưng sức khoẻ con lại yếu nên con nghĩ về nhà vài hôm xem tình hình thế nào rồi tính tiếp được không ba?
Nghe cô nói thế, Chủ tịch Minh không thể không đồng ý, đứa cháu của ông giây phút này là quan trọng nhất. Ông gật đầu đáp:
– Được rồi, vậy ăn sáng đã rồi đi.
Cô lắc đầu đáp:
– Con về nhà ăn cũng được ba ạ, con trồng mấy cây rau ở nhà, hai ngày nay mưa to gió lớn thế này con sợ úng quá.
Chủ tịch Minh nhìn bàn thức ăn trước mặt rồi nói:
– Được rồi, vậy hai đứa về vài ngày xem thế nào. Con giữ gìn sức khoẻ chút, có gì cứ gọi cho bác sĩ. Muốn ăn gì gọi bác Thu qua nấu nhé.
Cô hừ lạnh trong lòng một tiếng, thế nhưng trên môi lại cười rất tươi đáp lại:
– Dạ thưa ba, con nghe ba hết.
Chủ tịch Minh gật gù hài lòng giục cô và anh về nhanh kẻo muộn. Anh xách theo một ít đồ để vào cốp xe rồi mở cửa cho cô. Trời hôm nay nắng vàng rực rỡ, ngày hôm qua còn mưa vậy mà nắng đã lên thế này. Cô bước vào trong xe, ánh nắng lúc này vốn dĩ chẳng có chút tác dụng gì với cô, ngược lại còn khiến cô cảm thấy khó chịu. Trên đường về nhà, cô giả vờ nhắm mắt ngủ, một tay chống lên cằm đặt vào cửa xe, một tay buông thõng. Cô không dám mở mắt, vì rất sợ phải đối thoại với anh. Chỉ cần anh hỏi bất cứ thứ gì hay tình cảm với cô một chút cô e rằng mình sẽ không tự nhiên mà trả lơi đươc như mọi ngày. Giờ phút này đến ngay cả việc đối diện với anh cũng khiến cô cảm thấy khó khăn vô cùng. Anh thấy cô lim dim đôi mắt, cho rằng cô mệt nên không nói gì liền bật một bài hát của ca sĩ Anh Thơ. Bài hát này cô đã từng ngồi cùng anh trên xe, không biết đã nghe đến cả trăm lần chưa, bài hát nói về tình yêu đẹp đẽ của hai người nam nữ vậy mà giờ cô lại thấy bi thương vô cùng.Chiếc xe quen thuộc, mùi hương quen thuộc, bài hát quen thuộc này sao cũng lạ lẫm với cô như vậy? Cô nhìn ra góc phố mà cô và anh đã đi bao nhiêu lần, hàng cây xanh nảy chồi xanh mướt, vậy mà một người ở đây tưởng như đã ૮ɦếƭ rồi.
Chiếc xe chầm chậm đỗ lại ở cổng, anh lay nhẹ cô rồi nói:
– Nhiên, đến nhà rồi dậy thôi em.
Cô từ từ hé mắt, mỉm cười cong môi dụi mắt đáp lại:
– Em ngủ quên sao?
Anh gật đầu, bước xuống mở cửa xe cho cô rồi nói:
– Em vào nhà đi, anh xách đồ.
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, ngoan ngoãn mở cửa nhà. Căn nhà mấy ngày không có ai nhưng vẫn rất sạch sẽ tinh tươm. Anh mang đồ vào để lên ghế rồi lại giục cô:
– Em vào phòng đi mang mấy bộ quần áo này vào, anh pha sữa cho em rồi anh đi làm.
Cô nhìn đồng hồ thở dài:
– Anh đi làm đi không muộn.
– Em cứ mang quần áo vào phòng đi, anh làm nhanh thôi mà, còn sớm.
Cô không muốn nói thêm câu gì, mệt mỏi xách mấy bộ đồ bé sơ sinh bước vào phòng lôi từng bộ trong túi, bộ hồng trắng có hình con gấu nhỏ xinh hôm qua cô chọn, bộ xanh nước biển anh chọn, ngày hôm qua thôi mà còn hạnh phúc đến vậy, tại sao chỉ qua một đêm mọi thứ bỗng dưng sụp đổ thế này. Cô cầm bộ quần áo đưa lên trước ng nắm chặt, cuối cùng không còn nghĩ được gì liền cầm cả túi đồ ném thẳng vào góc tủ sau đó lên giường ngồi. Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
– Nhiên, ra ăn sáng thôi em.
Không biết cô đã ngồi lâu đến thế nào, chỉ khi anh gọi cô cô mới giật mình đứng dậy. Cô ra ngoài, thấy trên bàn đã để sẵn một bát bánh đa hải sản, một cốc sữa bầu liền bất giác nhìn đồng hồ. Kể từ lúc về nhà đã được hai mươi phút, cô nhìn anh hỏi lại:
– Anh không đi làm sao?
Anh gật đầu, tháo tạp dề mặc lại chiếc áo vest rồi nói:
– Anh đi luôn giờ đây, chắc không kịp ăn sáng mất, em ăn đi nhé. Nhớ ăn hết đấy, ăn cho cả phần Cua.
Nói rồi anh hôn lên môi cô, cầm chiếc cặp xách đi ra ngoài. Đợi anh ra hẳn ngoài, cánh cửa từ từ khép lại rồi đóng sập một cái cô mới ngồi sụp xuống ghế. Hai cánh tay buông thõng, giờ phút này mới cảm nhận được nỗi đau đã nghẹn đến cổ. Cô nhìn bát bánh đa trước mặt, không còn kìm chế được cầm hẳn lên ném thật mạnh xuống đất. Tiếng của men đá đập xuống nền gỗ vỡ tan tành, một giọt nước mắt rơi xuống, rồi đến cả trăm ngàn giọt thay nhau chảy cho dù cô đã lau không biết bao nhiêu lần. Cốc sữa bầu cũng bị cô hất văng, chiếc cốc thuỷ tinh như tan ra giữa không trung. Cô ngồi hẳn xuống sàn nhà chỉ toàn những mảnh sành sứ, thuỷ tinh sắc nhọn gào lên.
– Ba mẹ, con phải làm thế nào đây? Con phải làm sao đây? Sao cuộc đời con lại khốn khổ thế này hả ba mẹ?
Nhiên vừa khóc, vừa gào lên như kẻ điên, tiếng khóc trong căn nhà chẳng thể thoát ra ngoài, chỉ có tiếng vọng lại đầy đau đớn của chính nó. Cô càng khóc, lại càng thấy khổ sở bất hạnh. Giá mà cô đừng gặp Văn, giá mà đừng rung động bởi anh thì cô có thể một phát gϊếŧ ૮ɦếƭ hai cha con họ.
Cuộc đời này của cô điều hối hận nhất chính là đã yêu anh, nếu được quay lại nhất định cô sẽ không mở lòng mình. Càng yêu nỗi thù oán trong cô lại càng lớn nhất là khi chính anh cũng biết rằng cô chính là con của người mà ba anh đã nổ S***g. Đâu rồi? Thứ hạnh phúc xa xỉ mà cô từng cảm nhận ngày hôm qua, hôm kia đâu rồi? Hai tay cô cào xuống nền gỗ, nước mắt ướt nhoẹt không còn muốn lau. Từng ký ức ùa về càng khiến cô đau đớn khôn nguôi! Anh từng hứa sẽ bên cô trọn đời, anh nói dựa dẫm vào anh trọn đời! Trọn đời định nghĩa là gì vậy? Mà đến hôm nay còn chưa đủ một năm đã thành ra thế này?(Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện__vkl chấm cơm – https://truyen v k l.com) Tất cả mọi hành động yêu thương cô đến ngày hôm nay rốt cuộc thật sự là tình yêu hay chỉ là sự ngây thơ ngu dốt của cô cho rằng là như thế? Lần cuối cùng trước khi mẹ cô gục xuống, vẫn dặn dò cô nhớ đến mối thù oan nghiệt này. Vậy mà xem cô đến nay đã làm gì được? Cô đã làm gì được cho ba mẹ cô ở dưới suối vàng kia? Thậm chí đến ngay cả mộ của ba cô ở đâu cô còn chẳng biết đến! Cô là một đứa con bất hiếu, một con người ngu ngốc tột cùng. Tuổi thơ hạnh phúc bị chính gia đình người cô đang dành hết tình cảm phá tan nát. Đêm hôm ấy nếu cô không chạy nổi liệu rằng có bị chính ông ta bắn ૮ɦếƭ tươi ngay giữa cánh rưng không? Cô nhớ ba mẹ, cô nhớ đến nghẹn lòng, mười mấy năm nay sống trong sự sợ hãi truy lùng của những kẻ sát nhân, hoá ra kẻ sát nhân đó lại là người bên cạnh mình. Cô phải đối diện thế nào với người đã khuất dưới kia? Cô phải làm thế nào mới xoá được hết nỗi ám ảnh của ngày ấy?
Không biết cô khóc bao lâu, đến khi đứng dậy đã thấy mọi thứ xung quanh lạnh ngắt. Cô mặc kệ tất cả, kệ cho nước mắt đang rơi, mở cửa nhìn ra mảnh vườn phía sau. Bất chợt cô hơi sững người lại, mấy cây cải vẫn xanh rì tươi tốt giữa trận bão táp hôm qua. Cô vuốt l*иg ng cho bình tĩnh trở lại, nhưng chỉ thấy đôi mắt càng cay xè. Lúc này cô không còn giữ được nổi lý trí cuối cùng, chạy ra vườn rau, cúi xuống nhổ sạch những cây cải xanh tươi, vừa nhổ cô vừa gào hét như kẻ điên loạn, hai chân trần nhuốm đầy bùn bẩn và cát đất. Nhổ xong đống cải, cô vẫn không thể bình tĩnh, ngồi xuống nền đất đen bẩn thỉu ngửa mặt lên trời mà khóc. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt xanh xao hốc hác, ước mắt hoà với cát rơi xuống miệng cô mặn đắng. Đến khi bản thân đã có chút bình tĩnh trở lại, cô mới đứng dậy, nhặt những cây cải vứt vào sọt rác, sau đó trở lại nhà quét sạch hết những thứ vương vãi trên nền nhà. Trong đầu cô loé dậy những thứ nghĩ thôi cũng khiến người khác rùng mình.
Cô dọn dẹp lau lia sạch xong liền vào nhà tắm rất lâu, sau đó ra chọn cho mình bộ quần áo thật đẹp, lấy miếng băng dán cá nhân dán lên vết máu trên tay rồi gọi điện cho Quân.
Đầu dây bên kia có lẽ thấy số lạ liền hỏi:
– Alo, ai vậy ạ?
Cô lạnh nhạt đáp:
– Tôi đây, anh đang ỏ đâu vậy? Tôi muốn gặp anh một chút được không?
Nghe thấy tiếng cô, Quân vô cùng sửng sốt hỏi lại:
– Nhiên, sao em lại gọi cho tôi? Có chuyện gì sao?
– Tôi có việc cần hỏi anh, chúng ta gặp nhau một lát được chứ? Anh cho địa chỉ đi tôi đến gặp.
Quân có linh cảm không lành, nhưng không muốn nói chuyện qua điện thoại, nhìn đồng hồ cũng đã hơn mười giờ liền nói:
– Được, chúng ta ăn trưa rồi nói chuyện được chứ? Địa chỉ nhà hàng ở gần công ty em, tôi đang bên đó.
Cô nuốt nước bọt, đoán chắc tầm trưa Văn cũng chỉ ngồi trên văn phòng liền nói:
– Được, hai mươi phút nữa tôi qua.
Nói rồi cô vội cúp máy, cầm mấy đồng tiền đi ra ngoài bắt taxi đến địa chỉ Quân vừa nói. Chiếc taxi đỗ xịch ở cửa, cô bước xuống cũng đúng lúc Quân đến. Cô trả tiền rồi tiến về phía cửa, anh ta thấy khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sưng húp của cô khẽ nhíu mày hỏi:
– Có chuyện gì sao Nhiên?
Cô hất hàm về phía trong nhà hàng đáp lại:
– Vào trong đã rồi nói.
Quân gật đầu, cùng cô đi vào chọn một bàn ăn khuất bên phía trong. Người phục vụ đưa menu, anh đẩy về phía cô rồi nói:
– Em chọn đồ ăn đi.
Cô không còn chút tâm trí nào, thở dài nói:
– Anh muốn chọn gì thì chọn.
Anh thấy điệu bộ cô rõ ràng ư rất không bình thường liền chọn đại mấy món rồi hỏi:
– Nhiên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Cô đan hai tay vào nhau đáp lại:
– Tôi có vài chuyện muốn hỏi.
– Được em hỏi đi.
– Lần trước anh có nói với tôi, anh biết Văn là người âm thầm bảo vệ tôi suốt thời gian tôi vào công ty Bình Minh A, tại sao anh lại biết điều này?
Quân nhìn cô, không lấy gì làm ngạc nhiên đáp lại:
– Lần tôi biết tập tài liệu trong tủ, tôi đã đến làng trẻ em của em. Lúc đó tôi có vào trong, tình cờ nghe được cuộc đối thoại của Văn và bác Ngân. Tôi không nghe được nhiều nhưng cũng loáng thoáng hiểu ra từ hồi nhỏ khi em được đưa vào trại trẻ ấy, cả gia đình anh ta đã đi tìm em. Sau khi biết được em ở đó, không biết là Văn hay chủ tịch Minh đã thuê người giấu nhẹm em. Sau khi em lên đại học, mọi thông tin của em không còn ở trong làng trẻ em nữa, đồng nghĩ với việc Văn cũng mất hết thông tin về em còn tên Thanh không tìm được em do tôi nghĩ hắn tìm rất lâu không có manh mối gì nên nghĩ em đã ૮ɦếƭ. Tôi có thể hỏi em một chuyện được không?
Cô gật đầu mệt mỏi nói:
– Hỏi đi!
– Bốn năm đại học em không hề về thăm lại bác Ngân sao? Có lý do gì à?
Cô cúi xuống trả lời:
– Vừa học, vừa đi làm kiếm tiền nuôi thân tôi không có nhiều thời gian trở lại. Vả lại tôi từng hứa rằng nếu thành công tôi mới trở lại, có điều sau này khi đi làm rồi mới biết thành công nó xa xỉ thế nào, thế nên tôi mới quyết định về lại thăm mọi người. Lúc đó ai cũng nghĩ tôi đã có việc làm tử tế rồi.
Quân bỗng cảm thấy có thứ gì đó nhói lên trong lòng, khoảng thời gian khó khăn đó chính là quãng thời mà cô ở bên anh. Anh trầm mặc nói tiếp:
– Em còn gì để hỏi tôi không?
– Tại sao anh lại bảo tôi vào công ty Bình Minh làm? Anh biết chuyện trước đó sao?
Anh cười chua xót:
– Đúng vậy, tôi biết trước.
Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:
– Tôi đã nghĩ em vào đó, tôi ở công ty này hai người đều có thể phấn đấu, sau đó khi tôi có chỗ đứng vững chắc có thể giúp em trả thù. Đáng tiếc…
Cô ngước đôi mắt to tròn nhưng không còn vẻ lanh lợi như thường ngày hỏi lại:
– Đáng tiếc gì?
– Đáng tiếc tôi không có khả năng đó.
Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt Quân, nơi đáy mắt hiện rõ sự trầm tư, cô thở dài bầu không khí im lặng ảm đạm bủa vây lấy hai người cho đến khi người phục vụ mang thức ăn ra. Cô dùng dĩa đưa miếng thịt bò lên miệng, thế nhưng trong miệng đắng ngắt không tài nào ăn nổi. Quân có lẽ đã không còn chịu nổi, liền hỏi cô:
– Nhiên, rốt cuộc em có chuyện gì? Em và Văn đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Cô nhắm nghiền mắt, cảm tưởng câu nói của anh lại thêm phần khiến nỗi đau đớn cuộn trào lên trong lòng liền buông dĩa, cười nhạt đáp:
– Có xảy ra gì giờ này cũng đâu còn quan trọng?
Anh hơi khựng lại, đoán chắc điều anh suy nghĩ là đúng.
– Nhiên, có chuyện gì không thể nói được sao? Chẳng phải em và anh ta đang rất tốt đẹp sao? Ở bên anh ta tôi thấy em rất hạnh phúc cơ mà?
Cô cắn chặt môi, cuối cùng nhìn Quân đáp lại:
– Quân, có rất nhiều chuyện tưởng chừng là thế nhưng không phải là thế. Dù có chuyện gì đi nữa tôi cũng có thể nhờ anh một việc được không?
– Được, em nói đi.
Cô hít một hơi rồi nói:
– Hôm trước anh đã nói nếu tôi cần anh sẵn sàng giúp đỡ tôi, giây phút này tôi chưa cần ngay, nhưng dù là bất cứ chuyện gì tôi nhờ anh đều sẵn sàng làm đúng không? Tôi không nhờ anh những chuyện anh không làm được đâu, mà chỉ là muốn bấu víu anh một thời gian. Tôi biết nói mấy lời này ra rất vô sỉ vì tôi và anh đã chia tay. Nhưng tôi không còn biết dựa dẫm vào bất cứ ai nữa rồi. Anh yên tâm, chuyện riêng của cá nhân tôi thế nào tôi sẽ tự mình giải quyết, chỉ nhờ nếu được vay anh chút tiền hoặc nhờ vài mối quan hệ của anh giúp tôi vài việc
– Nhiên, được! Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng em không muốn nói tôi cũng không hỏi nữa. Em không cần nói thêm bất cứ điều gì khác, dù là chuyện gì tôi cũng sẵn sàng. Nhưng tôi vẫn nghĩ Văn là người tốt, có chuyện gì em cũng nên suy nghĩ kỹ.
Cô hơi nhếch mép, đứng dậy thở dài nói:
– Cảm ơn anh! Có lẽ tôi nên về trước, thời gian này tôi cần yên tĩnh vài hôm.
Quân đứng dậy, gọi phục vụ thanh toán, mấy món ăn còn chưa ăn hết rồi vội chạy ra ngoài. Vừa hay cô đang đứng ở cửa bắt taxi, bóng dáng cô mỏng manh hao gầy giữa cái nắng cuối xuân. Anh bỗng thấy người cô run lên, không còn kìm chế được anh vội chạy đến giữ tay cô lại rồi nói:
– Nhiên, để tôi đưa em về. Tôi thật sự không yên tâm.
Cô nhìn bàn tay Quân đang nắm chặt cánh tay mình, giờ này cô không còn đủ sức lực mà hất ra,bất chợt thấy Văn đi cùng hai ba người đàn ông bước vào cửa hàng. Ánh mắt anh vừa hay chạm khẽ vào mắt cô, cô đột ngột lùi lại liền kéo tay Quân xoay người giục giã:
– Chúng ta đi thôi!
Quân hơi sững sờ trước thái độ của cô, chỉ có điều anh không nhìn thấy Văn vừa lướt qua nên lẳng lặng cùng cô đi về góc cuối nhà hàng. Xe của anh được dựng ngay ở góc đỗ đầu tiên, quả thật bộ quần áo này, vẻ ngoài đẹp trai này không hề ăn khớp với chiếc xe máy cũ kỹ.
Nhiên nhìn Quân, nhưng trong đầu hoàn toàn không có chút tâm trí nào chỉ thầm hy vọng vừa rồi Văn không nhìn ra cô. Cô bỗng cảm thấy nực cười, tại sao đến giờ phút này cô còn sợ anh hiểu nhầm, còn gì để mất nữa hay sao?
– Nhiên, đi thôi.
Tiếng Quân gọi kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, cô leo lên chiếc xe máy đã từng quen thuộc với mình giờ cũng trở nên xa lạ rồi. Nhớ lại khoảng thời gian bị Quân ruồng bỏ cô chợt cảm nhận nỗi đau đó so với nỗi đau cô đang gánh chịu cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi mà nếu có một sự lựa chọn thì có ngàn vạn lần cô vẫn chọn rằng thì bị Quân bỏ rơi còn hơn phải gánh chịu nỗi đau này. Cô không dám nghĩ thêm, chỉ sợ rằng không còn chịu được mà gào lên giữa đường.
Cô của hiện tại so với cô của gần một năm trước đã thay đổi rất nhiều, không còn là cô gái có thể khóc vật vã giữa đường trước mặt tất cả mọi người mà chỉ biết nén cảm xúc vào trong. Bên ngoài đường gió khẽ rít từng cơn, cô thở dài, hay tay bám vào yên xe máy, cả đoạn đường trên xe không ai nói với ai câu nào. Đưa cô về đến cổng, Quân liền dựng xe máy xuống vệ đường rồi nói:
– Nhiên, tôi thấy tâm trạng em rất bất ổn. Em về nghỉ ngơi vài ngày cho tĩnh tâm lại nhé. Có gì em cứ gọi tôi, thật sự đấy, em gọi bất cứ lúc nào cũng được tôi sẵn sàng giúp đỡ em. Còn chuyện gì em không muốn nói tôi cũng không gặng hỏi nhiều. Em lên nhà đi tôi về đây.
Nhiên gật đầu không đáp, lẳng lặng vào nhà, căn nhà ấm áp quen thuộc cũng trở nên ảm đạm lạnh lẽo. Cô thu dọn hết rác trong nhà kể cả bộ quần áo hôm nay cô mặc mang ra ngoài đầu đường vứt hết, sau đó lau dọn lại căn nhà cho sạch sẽ như buổi sáng. Bầu trời cũng đã xế trưa, cô lẳng lặng leo lên giường nằm nhắm nghiền mắt mặc kệ cho nước mắt lại tiếp tục rơi. Cô lại khóc, khóc rất nhiều, toàn thân cứ rung lên bần bật.
Nỗi đau lại tiếp tục cào xé trong lòng cô, cô đã khóc rất lâu, cả đêm hôm qua không ngủ, cuối cùng cô đã thϊếp đi. Trong cơn mơ, từng ký ức cả đau khổ buồn vui hạnh phúc ùa về khiến cô như không khỏi ám ảnh.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.