Ăn no, Doãn Mạt không cảm thấy khó chịu nữa, trở lại ổ nhỏ của mình, trước tiên cô ngâm quần áo vào trong nước. Rời đi hơn một tuần lễ, mặc dù vẫn đóng cửa sổ nhưng sàn nhà và mặt bàn vẫn có một ít lớp bụi mỏng. Cô cảm thấy tinh thần tốt hơn, lập tức bắt tay vào quét dọn.
Thật ra cơ thể cô không sao cả, nghỉ ngơi ba ngày có hơi quá rồi. Nhưng tự nhiên được nghỉ phép ba ngày, trong lòng thấy rất vui vẻ. Cô cũng lười để ý, có người danh chính ngôn thuận xin nghỉ giúp cô thì cớ sao mà cô không làm theo chứ?
______
Ngủ một giấc đến tận lúc mặt trời lặn, kéo rèm cửa của gian phòng mờ tối, rèm cửa sổ màu vàng nhạt lộ ra ánh nắng chiều nhàn nhạt, mờ mịt ௱ô** lung. Có thể do ngủ nhiều nên Doãn Mạt mở to mắt, đầu óc vẫn còn hỗn loạn. Cô vẫn còn đắm chìm giống như ở trong mộng, không phân biệt rõ được đêm nay là đêm nào.
Trong mơ, cô lại trở về năm 10 tuổi ấy, vẫn là nhà trọ nho nhỏ này, khi đó Doãn Trạm vẫn chưa đi nước ngoài, cô ở trong phòng của anh, đứng trên giường anh, đối mặt với anh. Gương mặt khôi ngô của anh rất trẻ trung, nhưng lại giống y như một ông cụ non, gương mặt không chút thay đổi, ánh mắt đen nháy, yên lặng nhìn chằm chằm cô không nói tiếng nào, cô nhìn tròng mắt đen di chuyển nhưng không thể hiểu cảm xúc ở trong đó.
Đột nhiên tim của cô đập nhanh hơn, dáng vẻ này của Doãn Trạm khiến cô không biết phải làm sao. Cô giống như một con mồi bị dã thú nhìn chằm chằm, khẩn trương, sợ hãi, tim lại càng đập nhanh hơn.
Bỗng nhiên, Doãn Trạm duỗi tay ra kéo cô vào trong ng, nhanh chóng cúi đầu khóa chặt môi cô, trằn trọc xâm nhập. Sau đó lập tức xâm nhập vào bên trong miệng của cô, bắt đầu hôn điên cuồng nồng nhiệt hơn.
Doãn Mạt bị dọa sợ hãi, cơ thể cứng ngắc không dám nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt tối đen trước mặt, nó giống như một vòng xoáy, muốn hút cô vào bên trong, sau đó mãi mãi trầm luân vào…..
Sau đó thì sao? Không có sau đó nữa.
Doãn Mạt đứng dậy ngồi trên giường, ngoại trừ gương mặt có thêm vệt ửng đỏ thì không có biểu cảm nào khác, nhưng trong lòng sớm đã dời sông lấp biển rồi.
Cô nhớ ra rồi, anh đã từng hôn cô!
Có lẽ trước kia ௱ô** lung không rõ, nhưng làm sao bây giờ có thể không rõ nữa chứ? Cho dù nụ hôn đó là nụ hôn giữa hai người thân cũng không hợp với lẽ thường, không phải hôn má, không phải hôn nhẹ lên môi, mà là hôn lưỡi đó!
Cái này mà bình thường sao?
Hơn nữa dường như bắt đầu từ khi đó, hai người dần dần xa cách, sau đó anh ấy đi nước ngoài.
Đột nhiên, dường như tất cả mọi thứ từ từ sáng tỏ, Doãn Mạt nắm chặt hai tay, suy nghĩ quay cuồng, mà trong đầu lóe lên một suy đoán khiến nhịp tim của cô lại đập nhanh hơn mấy lần.
Bỗng nhiên, cô tự giễu cười một tiếng. Làm sao có thể, khi đó trí nhớ đã mơ hồ, có lẽ là cô nhớ nhầm cũng không chừng. Cho dù là thật, nhất định cũng chỉ là ngoài ý muốn, lại nói đây đều là chuyện hồi còn bé, giờ rối rắm làm gì? Giấc mơ này thật không thể giải thích được.
Doãn Mạt vuốt lọn tóc rối, cố cười nhẹ một tiếng rồi xuống giường, vào phòng vệ sinh. Rửa mặt xong cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, cô hít sâu một hơi, cố vứt bỏ những suy nghĩ buồn cười từ trong tim. Im lặng một lúc mới cảm thấy bụng trống không, suy nghĩ một chút rồi dự định xuống lầu mua một ít đồ ăn.
Trong ý thức của cô, Doãn Trạm đã cách xa cô rất nhiều. Bây giờ Doãn Trạm đã xa tới nỗi không thể chạm tới, sợ rằng buổi trưa anh xuất hiện ở trường học đã là quan tâm lớn nhất đối với cô rồi. Cô không muốn phỏng đoán tình cảm của anh, càng chống lại những suy nghĩ sâu xa của mình. Trải qua giấc mơ vừa rồi, đột nhiên cô cảm thấy khoảng cách như bây giờ cũng tốt. Có lẽ qua vài năm nữa, hai người sẽ thân hơn một chút so với hiện tại, sau đó cứ tiếp tục như vậy, lúc xa lúc gần.
Cho nên, Doãn Mạt hoàn toàn không nghĩ tới lúc này Doãn Trạm sẽ xuất hiện ở đây.
Khi cô mở cửa phòng ra, đã nhìn thấy Doãn Trạm đứng ở ngoài cửa. Một tay đút túi quần, một tay giơ lên, giống như muốn gõ cửa. Đôi mắt anh ngừng lại, mím môi, bộ dáng càng nghiêm túc lạnh lùng hơn so với thời thiếu niên, chỉ là cặp mắt kia vẫn đen như mực giống lúc trước, sâu như vậy, dường như muốn hút linh hồn người khác vào.
"Anh vừa định gọi em rời giường." Doãn Trạm khẽ mỉm cười, buông tay xuống.
Doãn Mạt thu hồi ánh mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Em còn tưởng rằng anh sẽ không đến."
"Một mình em anh không an tâm. Hôm nay anh sẽ ở lại đây luôn." Anh dừng một chút, nói tiếp: "Anh đã thuê một người giúp việc theo giờ cho em, thứ ba và thứ sáu mỗi tuần sẽ tới dọn dẹp một lần."
Nghe thấy đêm nay anh muốn ở lại đây, Doãn Mạt hơi cứng người, lại cảm thấy phản ứng của mình rất buồn cười, cô thả lỏng cơ thể, cũng không có ý kiến gì nên gật gật đầu với ý định của Doãn Trạm.
"Tới dùng cơm đi."
Doãn Mạt đi đến gần bàn ăn mới phát hiện thức ăn trên bàn đã được chuẩn bị xong gồm ba món mặn cùng một tô canh, hơn nữa nhìn rất ngon. Cô kinh ngạc nhìn Doãn Trạm: "Anh, tự tay anh nấu sao?"
Doãn Trạm gật đầu, tỉ mỉ đặt chén đũa lên chỗ cô: "Nhân lúc thức ăn đang nóng, ăn đi. Sau đó cho ý kiến, lần sau anh sẽ thay đổi."
Doãn Mạt không nói lời thừa, bụng đã đói từ lâu nên bưng lên bát đũa bắt đầu ăn. Sau khi nếm qua tất cả món ăn, cô nói: "Không tệ, lần sau cứ như thế này là được rồi."
Doãn Trạm nghe vậy cười cười, dường như hai tròng mắt đen nhánh cũng tăng thêm vài phần ánh sáng.
"Xem ra bản chất ăn vặt vẫn không thay đổi."
Nghe được lời đùa giỡn của anh, Doãn Mạt kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt mang theo ý cười, sau đó cô khó khăn dời mắt đi.
Không thể nghi ngờ Doãn Trạm rất anh tuấn đẹp trai, chỉ là gương mặt vẫn không không có biểu tình nào như thói quen, khiến người ta cảm thấy anh rất khó tiếp xúc. Anh chính là người như vậy, có cười cũng chỉ là cười lễ phép xa cách. Từ khi anh trở về, Doãn Mạt không có chủ động thân cận với anh, bởi vì mặc dù trước kia Doãn Trạm lạnh lùng, nhưng loại lạnh lùng ấy thuộc loại thiếu niên ngây ngô cố làm ra vẻ kiêu căng, mà Doãn Trạm của bây giờ lại lạnh lùng thật sự. Đêm nay, khó có được lúc vẻ mặt anh nhu hòa, Doãn Mạt vẫn chưa thấy qua, chỉ cảm thấy thoải mái ấp áp, dần dần tốc độ tim đập cũng nhanh hơn.
Ý cười của Doãn Trạm chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh anh đã thu lại vẻ mặt ấy. Khiến cho Doãn Mạt đang mơ hồ cũng bừng tỉnh trong nháy mắt.
Một bữa cơm kết thúc trong sự im lặng như vậy, Doãn Mạt chủ động đi rửa bát, lại bị Doãn Trạm ngăn cản. Lý do là thời kì đặc biệt không nên chạm vào nước lạnh, vì thế Doãn Mạt yên lặng trở về phòng. Thời gian còn sớm, vì buổi trưa ngủ quá nhiều nên giờ cô không buồn ngủ, vốn lúc này muốn xem ti vi ở phòng khách một lát, nhưng mà hôm nay cô không muốn ra ngoài, không muốn đơn độc ở chung với Doãn Trạm, lại trốn tránh không muốn suy nghĩ nguyên nhân sâu xa, chỉ cho là do thói quen. Cuối cùng chỉ có thể mở máy tính lên mạng.
Mở QQ, không bao lâu, Tề Hiểu Lăng đã gửi tin nhắn đến.
Hề Tiểu Lăng: Mình đã đợi bạn quay trở về ở đây, chờ bạn trở về, nhìn hoa đào nở.....
Doãn Mạt:........Bạn không cần huấn luyện sao?
Tề Hiểu Lăng: (icon cười gian)
Doãn Mạt: (icon kinh ngạc) Chẳng lẽ mọi người đang hát bài Hoa đào nở?
Doãn Mạt nghĩ thầm, huấn luyện viên này không đáng tin lắm, đi huấn luyện quân
sự lại có thể hát
Tề Hiểu Lăng: (icon chảy mồ hôi) Huấn luyện viên không bị đứt dây thần kinh.
Một lát sau, Tề Hiểu Lăng nói thêm câu nữa: Tiểu Mạt, ý của mình là hoa đào của cậu nở, chúng mình đang chờ cậu trở về để nhìn hoa đào nở đấy ~
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.