Lục Tầm thở dài.
**"Dù sao đi nữa… cảm ơn em vì đã không tung ra những bằng chứng trong tay.
Chỉ là… công ty vẫn không thể lên sàn thành công."**
Tôi không ngạc nhiên.
Bởi vì tôi đã theo dõi sát sao cuộc chiến thương trường ở thành phố A.
Ngày hôm sau khi Lục Tầm nộp đơn lên Ủy ban Chứng khoán Quốc gia S…
Scandal Ng*ai t*nh của anh ta bị phanh phui.
Diệp Tri Hạ thậm chí còn tung ra những bức ảnh gợi cảm gấp trăm lần so với những gì tôi từng thấy trong điện thoại của Lục Tầm.
Quá trình lên sàn bị trì hoãn.
Thiếu vốn, các nhà đầu tư cũng không còn tin tưởng.
Đối thủ của Lục Tầm như cá mập ngửi thấy mùi máu, chỉ chờ cơ hội để đá anh ta ra khỏi cuộc chơi.
Tóm lại…
Lục Tầm bây giờ…
Không còn là người đàn ông tự tin, đầy kiêu hãnh như ngày xưa nữa.
Lục Tầm nhìn xa xăm, ánh mắt vô định.
Giọng anh ta khàn khàn, như đang nói với chính mình:
**"Năm đó chia tay với Diệp Tri Hạ, anh nghĩ rằng tình yêu trên đời này không có gì là lâu dài.
Nhưng sau khi kết hôn với em, anh mới thay đổi suy nghĩ."**
Anh ta hạ giọng.
**"Ai cũng nói anh yêu em như mạng sống.
Ai cũng ngưỡng mộ em vì cưới được anh.
Nhưng chỉ có mình anh biết…"**
"Người anh yêu nhất… luôn là em."
Ánh mắt Lục Tầm tràn đầy u ám.
Giọng anh ta khàn đi, mang theo nỗi đau không thể che giấu:
"Nhưng chính anh đã đẩy em ra xa."
Tôi không nói gì.
Tất cả đã kết thúc.
Yêu hay hận… giờ đây cũng không còn quan trọng nữa.
Bây giờ, tôi chỉ muốn sống tốt cuộc đời của mình.
Nhưng Lục Tầm không bỏ cuộc.
Ánh mắt anh ta bỗng hiện lên một tia cầu xin:
**"Ban đầu, anh không thể buông bỏ Diệp Tri Hạ.
Nhưng nếu không phải cô ấy lừa dối anh, anh sẽ không bao giờ đau lòng vì cô ấy đến mức tiêu tốn nhiều sức lực, thậm chí làm tổn thương em."**
**"Tự Thu, em đã trả thù anh rồi.
Em có thể tha thứ cho anh… một lần cuối cùng không?"**
Tôi khẽ mỉm cười.
"Được thôi."
Ánh mắt Lục Tầm sáng lên.
Nhưng ngay sau đó, tôi tiếp tục:
"Chỉ cần… anh có thể quay ngược thời gian."
**"Trở về trước khi em biết anh.
Khi anh chưa theo đuổi em chỉ vì em giống Diệp Tri Hạ.
Khi anh chưa lừa dối rằng em là duy nhất."**
"Trở về khoảnh khắc anh kết hôn với em, nhưng lại để em mặc chiếc váy cưới không thuộc về em."
"Trở về lúc anh giả vờ sâu sắc chung tình, nhưng lại mập mờ với một người phụ nữ khác."
Mỗi câu tôi nói, sắc mặt Lục Tầm lại càng tái nhợt.
Cuối cùng, anh ta lắc đầu, cười khổ:
**"Tự Thu… em biết rõ mà.
Thời gian không thể quay lại."**
Giọng anh ta trầm xuống, ánh mắt chất chứa nỗi tuyệt vọng:
"Vậy nên… em cũng không thể tha thứ cho anh sao?"
Tôi nhìn anh ta, chậm rãi đáp, từng chữ, từng chữ rõ ràng:
"Nếu em có thể tha thứ cho anh…"
**"Thì em phải đối mặt thế nào với chính bản thân mình?
Bản thân đã từng bị anh lừa dối, bị anh phản bội, bị anh tổn thương… hết lần này đến lần khác?"**
Bởi vì, chưa bao giờ có ai đặt cảm xúc của Thẩm Tự Thu lên hàng đầu.
Nên cô ấy cũng gần như quên mất…
Rằng cô ấy cũng là một người đáng được yêu thương vô điều kiện.
Tha thứ cho kẻ làm tổn thương mình…
Chính là tự phản bội lại bản thân mình trong quá khứ.
Tôi quay người bước đi.
Lục Tầm vẫn ngồi đó.
Nhưng tôi không quay đầu lại nữa.
Gió nhẹ thổi qua.
Một chiếc lá vàng xoay tròn, nhẹ nhàng rơi xuống vai tôi.
Cuối hạ rồi.
Cảnh sắc đặc trưng của mùa thu đang chờ đợi tôi phía trước.
Hết.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.