Bầu trời đổ một cơn mưa nhẹ khi Thiên Vũ bước ra khỏi quán cà phê. Những hạt mưa tí tách rơi trên vai áo, lạnh nhưng không đủ khiến anh bận tâm. Trong đầu anh vẫn quẩn quanh những lời nói của Khả Nguyệt. “Em cần thời gian.” Ba chữ ấy nghe như một lời hứa hẹn mơ hồ, nhưng đồng thời cũng là rào cản khiến anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh thở dài, kéo cao cổ áo rồi bước đi giữa dòng người đang vội vã tìm chỗ trú mưa. Thành phố này vẫn nhộn nhịp như ngày anh rời đi, nhưng đối với anh, mọi thứ giờ đây đều phủ một màu ký ức. Từng con phố, từng góc đường, thậm chí cả những quán ăn nhỏ ven đường, tất cả đều gợi nhắc anh về cô.
Điện thoại trong túi áo rung lên. Anh lôi ra xem – một tin nhắn từ đồng nghiệp tại bệnh viện. “Ngày mai có buổi họp quan trọng lúc 9 giờ. Đừng quên nhé.”
Anh tắt màn hình, bỏ lại điện thoại vào túi. Dù công việc của anh bận rộn đến đâu, nhưng ý nghĩ về Khả Nguyệt luôn len lỏi vào từng giây phút rảnh rỗi. Anh biết rằng mình cần phải tập trung hơn, nhưng trái tim anh lại không cho phép điều đó. Anh đã chờ đợi 5 năm để quay lại, và giờ đây, anh không muốn phí hoài thêm bất kỳ giây phút nào.
Sáng hôm sau, Thiên Vũ thức dậy từ rất sớm. Tiếng mưa đêm qua vẫn còn đọng lại trên cửa kính, tạo nên những vệt dài loang lổ khi ánh mặt trời chiếu vào. Anh uống một tách cà phê đen, rồi chuẩn bị tài liệu cho buổi họp. Đồng nghiệp của anh là những người mà anh đã gắn bó trong thời gian ngắn kể từ khi trở về – họ là những bác sĩ giỏi, tận tâm, nhưng với anh, họ vẫn là những gương mặt xa lạ.
Khi bước vào phòng họp, anh nhận ra rằng tâm trí mình không hoàn toàn tập trung. Người phụ trách dự án y tế cộng đồng mà anh được phân công trình bày kế hoạch chi tiết, nhưng anh chỉ nghe loáng thoáng. Điều duy nhất lọt vào tai anh là cái tên “Trần Khả Nguyệt” khi một đồng nghiệp nhắc đến danh sách những nhiếp ảnh gia được mời tham gia ghi lại hình ảnh cho dự án.
Anh khựng lại, ánh mắt lướt nhanh về phía bảng tên trên màn hình. “Đúng là cô ấy,” anh thầm nghĩ, tim đập nhanh hơn một nhịp.
“Lục Thiên Vũ, anh thấy kế hoạch này thế nào?” Giọng của trưởng dự án vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
“À, tôi nghĩ rằng nó rất hợp lý,” anh đáp, cố giữ vẻ bình thản. “Chúng ta cần đảm bảo rằng mọi khâu chuẩn bị đều sẵn sàng trước ngày triển khai.”
Buổi họp kết thúc với những thỏa thuận cụ thể. Khi rời khỏi phòng, Thiên Vũ cố ý tìm đến danh sách liên lạc của những người tham gia dự án. Tên cô ở đó, kèm theo số điện thoại và email. Một phần trong anh muốn ngay lập tức gọi cho cô, nhưng phần còn lại lại ngăn anh lại. Anh không muốn làm cô khó xử, nhất là khi họ vừa có một cuộc trò chuyện đầy cảm xúc ngày hôm qua.
“Cô ấy sẽ tham gia vào dự án. Đó là cơ hội để mình tiếp cận gần hơn,” anh tự nhủ, lòng tràn đầy quyết tâm.
Ngày hôm sau, tại buổi họp mặt chuẩn bị cho dự án, Thiên Vũ nhìn thấy Khả Nguyệt bước vào phòng họp. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc buộc gọn gàng, vẻ ngoài vẫn toát lên sự tự tin và chuyên nghiệp như ngày nào. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô khẽ gật đầu thay lời chào, nhưng không nói gì thêm.
“Chào mọi người,” cô mở lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức thuyết phục. “Tôi là Trần Khả Nguyệt, phụ trách ghi lại hình ảnh và tư liệu truyền thông cho dự án lần này. Hy vọng sẽ được làm việc tốt với mọi người.”
Tiếng vỗ tay vang lên, và cô ngồi xuống bên cạnh một đồng nghiệp khác. Thiên Vũ không thể rời mắt khỏi cô, nhưng anh cố gắng giữ khoảng cách, không để lộ sự chú ý của mình. Anh biết rằng họ cần thời gian để làm quen với việc gặp lại nhau trong môi trường công việc.
Sau buổi họp, khi mọi người đã ra về gần hết, Thiên Vũ bước lại gần cô. “Khả Nguyệt,” anh gọi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự kiên định.
Cô quay lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng không bất ngờ. “Có chuyện gì vậy, bác sĩ Lục?” cô hỏi, sử dụng một cách gọi mang tính chất công việc, như để giữ khoảng cách.
“Anh muốn hỏi liệu em có thời gian để nói chuyện không?” anh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Không phải bây giờ, mà bất cứ khi nào em cảm thấy sẵn sàng.”
Cô im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Được thôi. Nhưng chỉ khi nào em thật sự có thời gian.”
Câu trả lời của cô không mang tính từ chối, nhưng cũng không hoàn toàn là sự đồng ý. Nó để lại cho anh một cảm giác mơ hồ, nhưng anh biết rằng mình cần phải kiên nhẫn.
Những ngày tiếp theo, họ bắt đầu làm việc cùng nhau trong dự án. Những tương tác giữa họ vẫn còn đầy ngượng ngùng, nhưng cũng dần trở nên tự nhiên hơn. Thiên Vũ nhận ra rằng cô vẫn giữ được sự tận tâm và nhiệt huyết như ngày xưa, nhưng đồng thời cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô không còn là cô gái trẻ vô tư mà anh từng biết, mà là một người phụ nữ đầy bản lĩnh, biết cách kiểm soát cảm xúc và giữ vững lập trường.
Một buổi chiều, khi dự án bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, Thiên Vũ và Khả Nguyệt cùng ở lại muộn hơn để hoàn thành công việc. Ánh đèn vàng dịu nhẹ trong phòng làm việc khiến không gian trở nên ấm cúng lạ thường.
“Anh vẫn còn làm việc muộn như thế này sao?” cô hỏi, phá vỡ sự im lặng giữa họ.
“Thói quen thôi,” anh đáp, khẽ cười. “Còn em thì sao? Không phải em luôn muốn về sớm để tận hưởng cuộc sống sao?”
Cô bật cười nhẹ, một nụ cười thật lòng mà anh đã lâu không thấy. “Con người thay đổi mà, anh biết mà.”
“Nhưng có những điều không thay đổi,” anh nói, giọng nói trở nên trầm hơn. “Như cách anh vẫn luôn nhớ về em.”
Cô dừng lại, ánh mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên. Không gian xung quanh như ngưng đọng trong một khoảnh khắc. Cô không biết phải trả lời thế nào, nhưng cô cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh.
“Thiên Vũ...” cô mở lời, nhưng lại không thể nói tiếp.
Anh bước đến gần hơn, ánh mắt anh như muốn nói với cô rằng anh sẽ không từ bỏ. “Anh không yêu cầu em phải trả lời ngay bây giờ,” anh nói. “Anh chỉ muốn em biết rằng anh thật sự muốn làm lại từ đầu.”
Cô nhìn anh, lòng tràn đầy những cảm xúc lẫn lộn. Cô biết rằng mình vẫn còn yêu anh, nhưng những vết thương cũ vẫn chưa hoàn toàn lành. Cô cần thời gian, và cô biết rằng anh cũng hiểu điều đó.
“Để xem anh có đủ kiên nhẫn không,” cô nói, cố gắng nở một nụ cười để che giấu sự xúc động trong lòng.
Thiên Vũ gật đầu, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. “Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Đêm đó, khi rời khỏi văn phòng, Thiên Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Anh biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng ít nhất, anh đã có được một tia hy vọng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.