Một buổi sáng đầu đông, khi ánh nắng nhạt trải dài khắp thành phố, Thiên Vũ vội vàng dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị mọi thứ để đón một ngày quan trọng. Hôm nay, anh và Khả Nguyệt sẽ chính thức chào đón thành viên mới mà họ đã chờ đợi suốt chín tháng qua.
Căn hộ nhỏ của họ giờ đây được trang trí thêm những món đồ trẻ em. Một chiếc nôi nhỏ được đặt ngay bên cạnh giường của họ, những bức tường trong phòng em bé được sơn màu xanh nhạt dịu mắt, và khắp nơi là những món đồ chơi nhỏ xinh mà Thiên Vũ đã cẩn thận chọn lựa trong nhiều tháng qua. Anh bước vào phòng, nhìn chiếc nôi, lòng tràn ngập sự hồi hộp và niềm hạnh phúc khó tả.
“Thiên Vũ, anh sẵn sàng chưa?” Giọng nói của Khả Nguyệt vang lên từ phía sau.
Anh quay lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Cô đứng đó, dù dáng vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp dịu dàng mà anh luôn yêu thương. “Anh luôn sẵn sàng,” anh nói, bước đến nắm lấy tay cô. “Còn em thì sao? Em có thấy lo lắng không?”
Cô khẽ cười, ánh mắt cô ánh lên sự ấm áp. “Một chút thôi,” cô đáp. “Nhưng em biết rằng, chỉ cần có anh, mọi chuyện sẽ ổn.”
Vài giờ sau, tại bệnh viện, tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Thiên Vũ đứng bên ngoài phòng sinh, lòng anh tràn ngập những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua. Khi bác sĩ bước ra, anh vội vàng tiến đến.
“Mẹ tròn con vuông,” bác sĩ nói, nụ cười nhẹ trên môi. “Chúc mừng anh.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng và nhìn thấy Khả Nguyệt nằm trên giường, tay cô ôm lấy một sinh linh bé nhỏ. Khi anh đến gần, cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt cô lấp lánh niềm hạnh phúc.
“Thiên Vũ, anh đến gặp con đi,” cô nói, giọng cô khẽ run.
Anh cúi xuống, nhìn đứa trẻ nhỏ bé đang nằm yên trong vòng tay cô. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng anh. Anh đưa tay ra, chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ xíu của con, và ngay lập tức, đứa bé khẽ nắm lấy ngón tay anh. Khoảnh khắc ấy, anh biết rằng, cuộc đời anh đã thực sự thay đổi.
“Chào con,” anh khẽ nói, giọng anh trầm ấm. “Ba đây. Ba và mẹ sẽ luôn ở bên con, bảo vệ con, và yêu thương con.”
Những ngày sau đó, cuộc sống của họ bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới. Dù mọi thứ trở nên bận rộn hơn, nhưng không khí trong căn hộ nhỏ luôn tràn ngập tiếng cười và niềm vui. Thiên Vũ và Khả Nguyệt thay phiên nhau chăm sóc con, từ việc cho ăn, thay tã, đến những đêm thức trắng để ru con ngủ.
Một buổi tối, khi cả ba cùng ngồi bên nhau, Thiên Vũ bế con trên tay, nhìn Khả Nguyệt đang mỉm cười hạnh phúc. “Nguyệt, anh cảm thấy như chúng ta đang sống trong một giấc mơ vậy,” anh nói.
“Vậy thì, anh nghĩ sao nếu chúng ta cố gắng biến giấc mơ này thành hiện thực mãi mãi?” cô đáp, ánh mắt cô dịu dàng.
“Anh sẽ làm tất cả để điều đó trở thành sự thật,” anh nói, siết chặt tay cô.
Thời gian trôi qua, đứa trẻ lớn lên từng ngày trong tình yêu thương của cả hai. Căn hộ nhỏ giờ đây tràn ngập những dấu chân nhỏ, những tiếng cười giòn tan, và những kỷ niệm đáng nhớ. Mỗi khi nhìn con, cả hai đều thấy được sự kết tinh của tình yêu và hành trình mà họ đã cùng nhau xây dựng.
Một buổi tối, khi con đã ngủ, cả hai ngồi bên nhau trên sofa, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên không gian. Thiên Vũ khẽ nói: “Nguyệt, em có biết rằng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có thể hạnh phúc như thế này không?”
“Em cũng vậy,” cô đáp, khẽ tựa đầu vào vai anh. “Nhưng em biết rằng, tất cả những gì chúng ta trải qua đều đáng giá.”
“Vậy thì, hãy cùng nhau tiếp tục hành trình này, Nguyệt,” anh nói, nắm chặt tay cô. “Bất kể tương lai có ra sao, anh tin rằng, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, không gì là không thể.”
Cô mỉm cười, lòng cô tràn ngập cảm giác bình yên. “Vâng, chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp.”
Họ ngồi đó, bên nhau, cảm nhận hơi ấm từ tình yêu và sự gắn kết đã cùng nhau xây dựng. Trong lòng họ, một niềm tin mãnh liệt dâng lên – rằng hành trình này, dù có những thử thách, cũng sẽ luôn tràn đầy hy vọng và hạnh phúc.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.