Thời gian trôi qua, cuộc sống của Thiên Vũ và Khả Nguyệt dần có những thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt. Những ngày bình thường của họ được điểm xuyết bởi những kế hoạch và mong chờ cho một gia đình lớn hơn. Dù công việc vẫn bận rộn, cả hai luôn dành thời gian để trò chuyện, chia sẻ và cùng nhau chuẩn bị cho những điều sắp tới.
Một buổi sáng, khi ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào căn phòng, Khả Nguyệt khẽ đặt tay lên bụng mình, cảm nhận một cảm giác mới lạ. Cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc pha lẫn hồi hộp. Cô biết rằng, hành trình của họ sắp bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Khi Thiên Vũ bước vào phòng, mang theo cốc nước ấm như mọi khi, anh ngay lập tức nhận ra điều gì đó khác thường trong ánh mắt cô.
“Nguyệt, em sao vậy?” anh hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
“Thiên Vũ…” cô khẽ gọi, giọng cô run run. “Em có một tin vui muốn nói với anh.”
Anh khựng lại, nhìn cô như thể không tin vào điều mình vừa nghe. “Tin vui?” anh lặp lại, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Em nghĩ, em nghĩ rằng… chúng ta sắp có một gia đình lớn hơn,” cô nói, đôi mắt cô long lanh.
Câu nói ấy khiến anh đứng lặng trong giây lát, như thể mọi âm thanh xung quanh đều tan biến. Rồi anh nhanh chóng bước đến, quỳ xuống trước mặt cô, đôi mắt anh sáng lên. “Em nói thật sao, Nguyệt?” anh hỏi, giọng anh khẽ run.
Cô gật đầu, khẽ nắm lấy tay anh. “Em vừa kiểm tra sáng nay,” cô nói. “Và nó là sự thật, Thiên Vũ. Chúng ta sắp chào đón một thành viên mới.”
Anh không thể kìm nén cảm xúc của mình, khẽ ôm lấy cô thật chặt. “Cảm ơn em, Nguyệt,” anh nói, giọng anh nghẹn ngào. “Cảm ơn em vì đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc này.”
Những ngày tiếp theo trôi qua trong niềm hân hoan và hồi hộp. Thiên Vũ trở nên chu đáo hơn bao giờ hết, luôn cẩn thận trong mọi hành động để đảm bảo rằng Khả Nguyệt được thoải mái nhất. Anh thường xuyên tìm kiếm thông tin, hỏi thăm bạn bè để chuẩn bị tốt nhất cho vai trò mới của mình.
Một buổi chiều, khi cả hai cùng ngồi trên ghế sofa, anh bất ngờ hỏi: “Nguyệt, em có lo lắng không?”
“Lo lắng một chút,” cô đáp, ánh mắt cô dịu dàng. “Nhưng em cũng rất háo hức. Anh thì sao?”
“Anh cũng vậy,” anh nói, nắm lấy tay cô. “Anh chưa từng trải qua điều này trước đây, nhưng anh biết rằng, chỉ cần có em, anh sẽ làm được.”
“Vậy thì, chúng ta sẽ cùng nhau học hỏi,” cô nói, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Em nghĩ rằng, chúng ta sẽ làm tốt.”
Những tháng sau đó, họ bắt đầu chuẩn bị nhiều hơn cho sự xuất hiện của đứa trẻ. Từ việc chọn đồ nội thất, trang trí phòng, đến việc tham gia các lớp học tiền sản, cả hai đều dành toàn bộ tâm sức để chuẩn bị cho vai trò làm cha mẹ. Thiên Vũ thường dành những buổi tối để đọc sách về chăm sóc trẻ nhỏ, thỉnh thoảng lại bật cười khi phát hiện ra những điều mới mẻ.
“Nguyệt, em có biết rằng, trẻ sơ sinh khóc trung bình 3 tiếng mỗi ngày không?” anh hỏi, giọng anh pha chút ngạc nhiên.
“Vậy sao?” cô đáp, bật cười. “Anh có thấy sợ không?”
“Không,” anh đáp, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Anh chỉ nghĩ rằng, chúng ta cần chuẩn bị tinh thần để vượt qua mọi thử thách.”
Cô khẽ gật đầu, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô biết rằng, dù con đường phía trước không dễ dàng, nhưng với sự đồng hành của anh, cô không hề sợ hãi.
Một buổi tối, khi cả hai cùng nhau ngồi bên giường, cô khẽ nói: “Thiên Vũ, em có một điều muốn hỏi anh.”
“Điều gì vậy?” anh hỏi, ánh mắt anh ánh lên sự tò mò.
“Nếu có một ngày, chúng ta gặp phải khó khăn, anh có nghĩ rằng, tình yêu của chúng ta sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua không?”
Anh nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng. “Nguyệt, anh không hứa rằng mọi thứ sẽ luôn dễ dàng,” anh nói, giọng anh chắc chắn. “Nhưng anh biết rằng, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, không gì là không thể.”
Cô mỉm cười, đôi mắt cô long lanh. “Em cũng tin như vậy,” cô nói. “Và em biết rằng, hành trình này sẽ đáng giá.”
Họ ngồi bên nhau trong sự im lặng, nhưng đó là sự im lặng đầy ý nghĩa. Trong lòng họ, một niềm tin mãnh liệt dâng lên – rằng hành trình mới này, dù có khó khăn, cũng sẽ tràn đầy tình yêu và hy vọng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.