Chương 42

Dưới Ánh Mặt Trời, Có Anh Và Em

Novel79 22/12/2024 22:42:41

Thời gian trôi qua, cuộc sống của Thiên Vũ và Khả Nguyệt dần ổn định hơn trong căn hộ nhỏ. Tình yêu của họ không còn là những khoảnh khắc bùng nổ như ngày đầu, mà đã trở thành một sự gắn kết dịu dàng và vững chắc. Những ngày bên nhau trôi qua với những niềm vui giản dị, nhưng trong lòng họ, cả hai đều biết một sự thay đổi lớn đang đến gần.


Một buổi sáng cuối tuần, khi ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên căn phòng, Thiên Vũ thức dậy sớm hơn thường lệ. Anh khẽ nhấc tay mình khỏi Khả Nguyệt để không làm cô tỉnh giấc, rồi bước ra bếp, chuẩn bị bữa sáng. Trong lúc cắt trái cây, anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Khi quay lại, anh thấy cô đang đứng tựa vào cửa, ánh mắt lấp lánh.


“Anh lúc nào cũng dậy sớm thế này sao?” cô hỏi, giọng cô còn vương chút ngái ngủ.


“Anh chỉ muốn em được ngủ thêm một chút,” anh nói, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. “Hôm nay là ngày nghỉ của em, nhớ không?”


Cô bước đến, vòng tay qua eo anh từ phía sau. “Nhưng em không muốn bỏ lỡ bữa sáng mà anh làm,” cô khẽ nói, giọng trầm ấm.




Khi cả hai ngồi xuống bàn ăn, Thiên Vũ bất ngờ đặt tay lên bàn, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. “Nguyệt, anh muốn nói với em về điều này từ lâu rồi.”


“Chuyện gì vậy?” cô hỏi, thoáng chút tò mò.


“Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta nghiêm túc chuẩn bị cho tương lai,” anh nói, giọng anh chắc chắn. “Em nghĩ sao về việc chúng ta bắt đầu lập kế hoạch để chào đón một thành viên mới?”


Câu nói của anh khiến cô khựng lại trong giây lát. Trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng không phải vì lo lắng. Ánh mắt anh chứa đựng sự chân thành và quyết tâm, như thể anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói ra điều này.


“Anh thật sự muốn điều đó sao?” cô hỏi, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng.


“Anh muốn,” anh đáp, nắm lấy tay cô. “Không chỉ vì anh nghĩ đó là điều tự nhiên, mà vì anh biết rằng, một gia đình với em là điều anh luôn mơ ước.”


Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. “Em cũng đã nghĩ về điều này,” cô nói sau một lúc lâu. “Và em nghĩ rằng, chúng ta có thể bắt đầu từ bây giờ.”




Những ngày tiếp theo, cả hai bắt đầu thực hiện những thay đổi nhỏ trong căn hộ của mình. Họ cùng nhau dọn dẹp và sắp xếp lại không gian, mua thêm một số vật dụng cần thiết và thậm chí bắt đầu tìm hiểu về những điều cần chuẩn bị khi gia đình có thêm thành viên mới. Mỗi lần đi mua sắm cùng nhau, họ đều không quên đùa nhau về việc chọn đồ cho tương lai.


“Nguyệt, em nghĩ chúng ta nên chọn màu gì cho căn phòng nhỏ?” Thiên Vũ hỏi khi đứng trước một dãy sơn tường.


“Màu xanh nhạt thì sao?” cô đáp, ánh mắt cô lấp lánh. “Anh nghĩ thế nào?”


“Anh nghĩ nó sẽ rất đẹp,” anh nói, cầm lấy một mẫu sơn. “Nhưng có lẽ chúng ta nên chờ một chút. Biết đâu lại cần thêm một chút màu hồng?”


Cả hai bật cười, cảm nhận niềm vui từ những điều nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Đó không chỉ là sự chuẩn bị vật chất, mà còn là sự đồng hành và chia sẻ trong từng bước đi.




Một buổi tối, khi cả hai cùng ngồi trên sofa, Thiên Vũ bất ngờ lên tiếng: “Nguyệt, em có sợ không?”


“Sợ gì cơ?” cô hỏi, ánh mắt cô ánh lên sự tò mò.


“Sợ những thay đổi lớn trong cuộc sống,” anh nói, giọng anh trầm xuống. “Anh biết rằng, việc này không dễ dàng. Và anh không muốn em cảm thấy áp lực.”


Cô nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng. “Thiên Vũ, em đã từng rất sợ những điều không chắc chắn,” cô nói. “Nhưng từ khi có anh, em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không phải đối mặt một mình.”


“Anh cũng vậy,” anh đáp, siết chặt tay cô. “Với em, anh biết rằng, chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách.”


Họ ngồi bên nhau trong sự yên lặng, nhưng đó là sự yên lặng đầy ý nghĩa – một sự khẳng định rằng, họ đã sẵn sàng bước vào một hành trình mới, một hành trình đầy hy vọng và yêu thương.

Novel79, 22/12/2024 22:42:41

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện