Một buổi sáng mùa xuân, khi ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên căn hộ nhỏ, Khả Nguyệt thức dậy với cảm giác yên bình. Cô ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà nóng và ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Cuộc sống sau hôn nhân của cô và Thiên Vũ không hoàn toàn khác biệt, nhưng sâu trong lòng, cô cảm nhận được một sự gắn kết sâu sắc hơn – một cảm giác mà cô biết rằng mình đã tìm đúng người để đồng hành.
Thiên Vũ bước vào phòng khách, mang theo nụ cười dịu dàng quen thuộc. Anh đặt lên bàn một bó hoa nhỏ mà anh vừa mua từ chợ sáng. “Anh nghĩ rằng, em sẽ thích những bông hoa này,” anh nói, đôi mắt anh ánh lên sự ân cần.
Cô mỉm cười, vươn tay nhận lấy bó hoa. “Anh lúc nào cũng biết cách làm em bất ngờ.”
“Vì anh biết em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất,” anh đáp, ngồi xuống cạnh cô. “Hôm nay, anh có một kế hoạch nhỏ cho chúng ta.”
“Lại một kế hoạch sao?” cô hỏi, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò. “Vậy hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”
“Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta nên đến gặp gia đình anh,” anh nói, giọng anh trầm ấm. “Mẹ anh rất muốn gặp em và dành thời gian cùng chúng ta.”
Cô khựng lại trong giây lát, nhưng rồi gật đầu. “Em cũng muốn gặp mẹ anh,” cô nói. “Em nghĩ, chúng ta nên dành nhiều thời gian hơn để ở bên gia đình.”
Chuyến đi đến nhà mẹ Thiên Vũ kéo dài không lâu. Ngôi nhà nằm trong một khu phố yên bình, được bao quanh bởi những cây xanh cao vút và những bông hoa rực rỡ trong vườn. Khi họ bước vào, mẹ anh đã đứng đợi ở cửa, nụ cười ấm áp hiện lên trên gương mặt bà.
“Nguyệt, cuối cùng mẹ cũng được gặp con,” bà nói, giọng bà đầy tình cảm. “Thiên Vũ đã nói rất nhiều về con, nhưng mẹ không ngờ con lại đáng yêu như vậy.”
Cô mỉm cười, khẽ cúi đầu. “Con rất vui khi được gặp mẹ. Thiên Vũ luôn nói rằng, mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy.”
Họ cùng nhau ngồi trong phòng khách, nói về những câu chuyện gia đình, về tuổi thơ của Thiên Vũ, và cả những kỷ niệm mà anh đã từng kể với cô. Cô nhận ra rằng, tình yêu mà anh dành cho gia đình là một phần quan trọng trong con người anh – điều mà cô càng thêm trân trọng.
Buổi chiều, khi họ ngồi cùng nhau trong vườn, mẹ Thiên Vũ bất ngờ nói: “Hai con đã nghĩ đến việc mở rộng gia đình chưa? Mẹ không hối thúc, nhưng mẹ nghĩ rằng, một gia đình sẽ thêm trọn vẹn với những tiếng cười của trẻ nhỏ.”
Câu hỏi ấy khiến cả hai khựng lại trong giây lát. Thiên Vũ quay sang nhìn Khả Nguyệt, ánh mắt anh đầy sự dịu dàng. “Chúng con đã nghĩ về điều đó,” anh nói. “Nhưng chúng con muốn chắc chắn rằng, khi thời điểm đến, mọi thứ sẽ thật hoàn hảo.”
Cô khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Chúng con sẽ chuẩn bị thật tốt,” cô nói. “Và khi điều đó xảy ra, con nghĩ rằng, đó sẽ là món quà lớn nhất mà chúng con có thể dành cho mẹ.”
Trên đường trở về, cả hai không nói gì nhiều, nhưng sự im lặng ấy không hề khó xử. Thay vào đó, đó là sự im lặng đầy ý nghĩa, như thể cả hai đang cùng suy nghĩ về những điều đã nói trong ngày hôm nay.
Khi về đến nhà, Thiên Vũ bất ngờ nói: “Nguyệt, em có nghĩ rằng, chúng ta đã sẵn sàng cho một gia đình nhỏ chưa?”
Câu hỏi ấy khiến cô khựng lại, nhưng rồi cô quay sang nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng. “Em không biết liệu có bao giờ chúng ta thực sự ‘sẵn sàng’ không,” cô nói. “Nhưng em nghĩ rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, em không sợ bất kỳ điều gì.”
“Anh cũng cảm thấy như vậy,” anh nói, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Và anh biết rằng, chúng ta sẽ làm được.”
Những ngày tiếp theo, họ bắt đầu nói nhiều hơn về những kế hoạch cho tương lai. Từ việc cải thiện căn hộ, chuẩn bị cho những thay đổi trong cuộc sống, đến việc xây dựng một môi trường tốt nhất cho gia đình nhỏ mà họ mong đợi. Dù mọi thứ vẫn còn trong giai đoạn khởi đầu, nhưng họ đều biết rằng, từng bước đi này đều mang ý nghĩa quan trọng.
Một buổi tối, khi họ ngồi bên nhau, cô khẽ nói: “Thiên Vũ, anh có biết rằng, kể từ khi gặp anh, em đã không còn lo lắng về tương lai nữa không?”
“Vậy sao?” anh hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự tò mò.
“Vì anh luôn khiến em cảm thấy, bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ vượt qua được,” cô đáp, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. “Với anh, em có thể đối mặt với mọi thứ.”
“Và em cũng vậy,” anh nói, nắm lấy tay cô. “Với em, anh biết rằng, mọi giấc mơ đều có thể trở thành hiện thực.”
Họ ngồi đó, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ nhau. Trong lòng họ, một niềm tin mãnh liệt dâng lên – rằng hành trình này, dù có khó khăn thế nào, cũng sẽ luôn tràn đầy hy vọng và tình yêu.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.