Chương 40

Dưới Ánh Mặt Trời, Có Anh Và Em

Novel79 22/12/2024 22:41:00

Những ngày sau lễ cưới, cuộc sống của Thiên Vũ và Khả Nguyệt bước vào một chương mới. Họ không còn là hai người yêu nhau nữa, mà giờ đây là một gia đình nhỏ, cùng nhau đối mặt với mọi niềm vui và thử thách trong cuộc sống. Mặc dù vẫn còn giữ thói quen và nhịp sống trước đây, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi – một sự gắn kết sâu sắc và ý nghĩa hơn.


Buổi sáng đầu tiên sau tuần trăng mật, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, làm sáng bừng căn hộ mà họ vừa dọn đến. Đây là nơi mà họ quyết định sẽ bắt đầu hành trình hôn nhân – một không gian nhỏ nhưng ấm cúng, được trang trí bằng những món đồ mà cả hai cùng nhau lựa chọn.


Thiên Vũ thức dậy trước, như thường lệ. Anh bước nhẹ nhàng xuống bếp, chuẩn bị bữa sáng. Những lát bánh mì nướng vàng, mùi thơm của cà phê lan tỏa trong không khí. Khi Khả Nguyệt bước ra từ phòng ngủ, cô không thể không bật cười khi nhìn thấy anh đang loay hoay với chiếc chảo trên bếp.


“Anh dậy sớm thế?” cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.


“Anh muốn chuẩn bị bữa sáng đầu tiên cho em,” anh đáp, quay lại nhìn cô với nụ cười dịu dàng. “Hôm nay là ngày đặc biệt, phải không?”


“Ngày đặc biệt?” cô hỏi, nhíu mày.


“Ngày đầu tiên của chúng ta trong căn nhà này,” anh nói, đặt đĩa thức ăn lên bàn. “Anh nghĩ, đó là lý do để ăn mừng.”


Cô bật cười, bước đến bên anh và vòng tay qua người anh. “Anh lúc nào cũng biết cách làm mọi thứ trở nên đặc biệt.”


“Vì em xứng đáng với điều đó,” anh đáp, khẽ hôn lên trán cô.




Cả ngày hôm ấy, họ dành thời gian để sắp xếp lại mọi thứ trong căn hộ, biến nó trở thành không gian mà cả hai có thể gọi là “nhà”. Từ việc chọn vị trí đặt giá sách, đến việc tranh luận về chỗ treo bức tranh mà họ mua trong tuần trăng mật, mỗi khoảnh khắc đều tràn đầy tiếng cười và sự ấm áp.


“Nguyệt, em nghĩ sao về việc chúng ta đặt thêm một chiếc ghế ở đây?” Thiên Vũ hỏi, chỉ vào góc phòng khách.


“Được thôi, nhưng anh phải đảm bảo rằng nó sẽ không làm căn phòng chật hơn,” cô đáp, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch.


“Anh luôn tuân theo mọi ý kiến của em,” anh nói, nháy mắt. “Miễn là em không bắt anh mua thêm mấy cái gối mà anh không hiểu tại sao lại cần.”


Cô bật cười, ném một chiếc gối nhỏ về phía anh. “Đó là vì anh không hiểu rằng, gối là linh hồn của phòng khách!”




Buổi tối, khi mọi thứ đã gần hoàn tất, họ cùng nhau ngồi xuống chiếc sofa mới. Trước mặt là một cốc cacao nóng mà Thiên Vũ vừa pha, bên tai là tiếng nhạc nhẹ từ chiếc loa nhỏ. Không gian yên bình bao trùm lấy họ, như một lời nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có bộn bề thế nào, những khoảnh khắc đơn giản như thế này luôn là điều đáng trân trọng.


“Nguyệt,” anh khẽ gọi, giọng anh trầm ấm. “Em có nghĩ rằng, chúng ta sẽ luôn giữ được sự bình yên như thế này không?”


“Em không biết,” cô đáp, đôi mắt cô dịu dàng nhìn anh. “Nhưng em nghĩ rằng, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, mọi thứ sẽ ổn.”


“Anh cũng tin như vậy,” anh nói, nắm lấy tay cô. “Anh biết rằng, hành trình này sẽ không luôn dễ dàng, nhưng anh muốn em biết rằng, anh sẽ luôn ở đây, cùng em vượt qua tất cả.”


“Em cũng vậy,” cô đáp, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình, một tương lai mà cả hai đều mong muốn.”




Trong những ngày tiếp theo, họ dần quen với nhịp sống mới – một cuộc sống mà mọi quyết định đều có sự góp mặt của cả hai, mọi khoảnh khắc đều được chia sẻ và trân trọng. Dù công việc vẫn bận rộn, nhưng họ luôn dành thời gian để ở bên nhau, để lắng nghe và thấu hiểu.


Một buổi tối, khi cả hai cùng ngồi xem lại những bức ảnh cưới, Khả Nguyệt bất ngờ nói: “Anh có nghĩ rằng, chúng ta sẽ có một ngôi nhà lớn hơn trong tương lai không?”


“Chắc chắn rồi,” anh đáp, ánh mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Một ngôi nhà có nhiều phòng, để chúng ta có thể đón thêm thành viên mới.”


Cô khựng lại trong giây lát, rồi khẽ bật cười. “Thành viên mới? Anh đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”


“Không phải bây giờ,” anh nói, đôi mắt anh dịu dàng nhìn cô. “Nhưng anh tin rằng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ xây dựng một gia đình thực sự – nơi có tiếng cười của trẻ con, nơi mọi giấc mơ đều được bắt đầu.”


Cô không nói gì, chỉ khẽ dựa vào anh. Trong lòng cô, một niềm tin mãnh liệt dâng lên – rằng với Thiên Vũ, không gì là không thể. Và cô biết rằng, hành trình mà họ đang đi, dù có những thử thách, nhưng luôn tràn đầy hy vọng và tình yêu.

Novel79, 22/12/2024 22:41:00

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện