Ngày trọng đại cuối cùng cũng đến, mang theo một bầu không khí rộn ràng và háo hức. Bầu trời xanh trong vắt, không gợn một áng mây, như thể ông trời cũng muốn dành tặng Thiên Vũ và Khả Nguyệt một ngày hoàn hảo nhất. Lễ cưới được tổ chức tại một khu vườn rộng lớn bên bờ hồ, nơi những dãy ghế trắng được xếp ngay ngắn dưới những tán cây xanh mướt, điểm xuyết bởi những bông hoa cẩm tú cầu – loài hoa mà cả hai đều yêu thích.
Khi Khả Nguyệt bước vào không gian ấy, cô không thể không cảm thấy xúc động. Tất cả mọi thứ – từ những chi tiết nhỏ như chiếc khăn trải bàn đến lối đi rải đầy hoa – đều mang đậm dấu ấn của tình yêu và sự chăm chút mà cả hai đã dành cho nhau.
“Nguyệt,” Thiên Vũ bước đến từ phía xa, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. Anh mặc một bộ vest đen đơn giản nhưng thanh lịch, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng khi nhìn cô. “Em thật sự rất đẹp.”
Cô mỉm cười, khẽ siết lấy tay anh. “Và anh thì luôn khiến em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.”
Khách mời bắt đầu đến, từng người mang theo những lời chúc phúc chân thành nhất. Gia đình và bạn bè của cả hai hòa mình vào không khí hân hoan, và không ai có thể phủ nhận rằng, tình yêu giữa Thiên Vũ và Khả Nguyệt là điều thật sự đặc biệt.
Lễ cưới bắt đầu khi ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua những tán cây, tạo nên một không gian lung linh nhưng không kém phần ấm áp. Khả Nguyệt bước dọc lối đi, tay trong tay với bố mình. Bộ váy cưới trắng tinh khôi ôm lấy dáng người mảnh mai của cô, điểm xuyết bởi những bông hoa nhỏ cài trên tóc, khiến cô trông giống như một nàng thơ bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Khi cô đến gần, ánh mắt Thiên Vũ không hề rời khỏi cô. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết, như thể mọi điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời đều hội tụ trong người con gái đang đứng trước mặt anh.
“Nguyệt,” anh khẽ nói khi cô đứng trước anh, giọng anh đầy cảm xúc. “Em không chỉ là người anh yêu, mà còn là người anh muốn dành cả cuộc đời để bảo vệ.”
Cô nhìn anh, đôi mắt cô long lanh nhưng tràn đầy sự vững tin. “Và anh,” cô đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Là người đã khiến em tin rằng tình yêu không chỉ là những cảm xúc thoáng qua, mà là sự đồng hành và sẻ chia.”
Họ trao nhau lời thề trước sự chứng kiến của gia đình, bạn bè, và cả bầu trời trong vắt trên cao. Khi Thiên Vũ nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào tay Khả Nguyệt, một làn gió nhẹ thổi qua, như một lời chúc phúc từ thiên nhiên.
“Anh hứa sẽ luôn ở bên em, dù có chuyện gì xảy ra,” anh nói, giọng anh trầm ấm nhưng chắc chắn. “Anh sẽ yêu em không chỉ hôm nay, mà còn mãi mãi.”
“Em cũng hứa,” cô đáp, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng. “Em sẽ luôn là người đồng hành với anh, trong mọi niềm vui và cả những khó khăn.”
Khi họ trao nhau nụ hôn đầu tiên với tư cách là vợ chồng, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên khắp khu vườn. Đó là một khoảnh khắc không chỉ đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình mới, mà còn là lời khẳng định mạnh mẽ về tình yêu mà họ đã cùng nhau xây dựng.
Bữa tiệc sau lễ cưới diễn ra trong không khí vui vẻ và ấm cúng. Những tiếng cười, những lời chúc tụng, và cả những câu chuyện hài hước từ bạn bè khiến không gian tràn ngập niềm vui. Khi đến phần nhảy đôi, Thiên Vũ nắm lấy tay Khả Nguyệt, dẫn cô ra giữa sân khấu.
“Anh có thể xin phép được nhảy cùng cô dâu xinh đẹp nhất ngày hôm nay không?” anh khẽ nói, nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi.
“Anh thậm chí không cần phải hỏi,” cô đáp, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc.
Họ cùng nhau khiêu vũ dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, xung quanh là những ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo toan, mọi khó khăn dường như tan biến, chỉ còn lại hai trái tim đang hòa chung một nhịp đập.
“Nguyệt,” anh khẽ thì thầm khi cả hai dừng lại. “Anh biết rằng, chúng ta sẽ làm được. Dù con đường phía trước ra sao, chỉ cần có em, anh sẽ không bao giờ cảm thấy sợ hãi.”
“Em cũng vậy,” cô đáp, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. “Bởi vì em biết rằng, chúng ta không chỉ là hai người yêu nhau, mà còn là một gia đình.”
Khi buổi tiệc kết thúc, họ tiễn những vị khách cuối cùng ra về, rồi cùng nhau đứng lại dưới bầu trời đêm đầy sao. Thiên Vũ khẽ nắm lấy tay cô, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng.
“Nguyệt, cảm ơn em vì đã cho anh một ngày tuyệt vời như hôm nay,” anh nói, giọng anh trầm ấm.
“Cảm ơn anh vì đã luôn ở đây, bên em,” cô đáp, đôi mắt cô lấp lánh. “Và cảm ơn vì đã yêu em, không chỉ hôm nay, mà trong suốt quãng đời còn lại.”
Họ đứng đó, dưới bầu trời đầy sao, cảm nhận hơi ấm từ nhau, và biết rằng, một hành trình mới đang chờ đợi họ – một hành trình đầy hy vọng, tình yêu và những giấc mơ chung.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.