Chương 35

Dưới Ánh Mặt Trời, Có Anh Và Em

Novel79 22/12/2024 22:34:15

Sau chuyến đi đầy ý nghĩa, mọi thứ dường như thay đổi trong lòng Khả Nguyệt. Những lời của Thiên Vũ trên cánh đồng hoa cẩm tú cầu không chỉ là một lời hứa, mà còn là một khẳng định mạnh mẽ về tình yêu và sự sẵn sàng đồng hành của anh. Cô cảm thấy mình đã không còn sợ hãi hay lo lắng về tương lai. Thay vào đó, cô tràn đầy niềm tin rằng họ sẽ cùng nhau xây dựng một hành trình mới.


Một buổi sáng cuối tuần, khi ánh nắng dịu dàng trải dài khắp căn hộ, Khả Nguyệt nhận được một cuộc gọi từ Thiên Vũ. Giọng anh, dù qua điện thoại, vẫn tràn đầy sự ấm áp quen thuộc.


“Em có rảnh không?” anh hỏi. “Anh muốn đưa em đến một nơi.”


“Lại là một bất ngờ sao?” cô hỏi, giọng cô pha chút tinh nghịch.


“Có thể xem là vậy,” anh đáp, khẽ cười. “Nhưng anh nghĩ, lần này sẽ là điều đặc biệt hơn cả.”


Cô đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, bởi cô biết rằng mọi điều anh làm đều mang lại những khoảnh khắc đáng nhớ. Sau khi nhanh chóng chuẩn bị, cô bước ra ngoài và thấy anh đã đứng chờ sẵn dưới hiên nhà, với nụ cười dịu dàng quen thuộc.




Thiên Vũ đưa cô đến một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong con phố cổ. Không gian ở đây yên bình và ấm cúng, với những bức tường phủ đầy cây xanh và những chiếc bàn gỗ nhỏ xinh. Khi họ bước vào, ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc bàn nơi đã sẵn sàng một hộp nhỏ được bọc cẩn thận bằng ruy băng màu trắng. Cô nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò.


“Đó là gì vậy?” cô hỏi.


“Em sẽ biết ngay thôi,” anh đáp, kéo ghế cho cô ngồi.


Khi cô mở chiếc hộp, bên trong là một cuốn album ảnh được thiết kế thủ công. Từng trang là những bức ảnh và những dòng chữ mà cô không ngờ đến. Đó là những khoảnh khắc của họ trong suốt quãng thời gian đã qua – từ những ngày đầu gặp gỡ, đến những chuyến đi và những buổi trò chuyện thân mật. Mỗi trang là một câu chuyện, một ký ức mà cô tưởng như đã lãng quên, nhưng giờ đây được gợi lại một cách sống động.


“Thiên Vũ… làm sao anh có được tất cả những bức ảnh này?” cô hỏi, giọng cô khẽ run.


“Anh đã lưu giữ mọi thứ, từ những ngày đầu tiên,” anh đáp, ánh mắt anh dịu dàng. “Anh nghĩ rằng, mỗi khoảnh khắc của chúng ta đều đáng được trân trọng. Và anh muốn em nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đã có một hành trình đẹp đẽ như thế.”


Cô lật từng trang, đôi mắt cô long lanh khi nhìn thấy những bức ảnh và những dòng chữ mà anh đã viết. Có những kỷ niệm khiến cô bật cười, có những ký ức khiến cô không thể không xúc động. Khi lật đến trang cuối cùng, cô khựng lại.


Trên đó, một dòng chữ đơn giản được viết bằng tay: “Anh muốn cùng em viết tiếp câu chuyện này, mãi mãi. Em có đồng ý không?”


Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt cô ngấn nước nhưng tràn đầy hạnh phúc. “Thiên Vũ, anh…”


“Anh không vội,” anh nói, ngắt lời cô, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Anh chỉ muốn em biết rằng, anh luôn ở đây, và anh sẵn sàng chờ đợi.”


Cô không thể nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mình đã tìm thấy câu trả lời – không chỉ cho anh, mà còn cho chính mình.




Buổi tối hôm đó, khi họ cùng nhau bước trên con phố nhỏ, cô cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Dù mùa đông vẫn còn đó, nhưng không khí xung quanh dường như không còn lạnh giá. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt như một lời hứa thầm lặng rằng anh sẽ không bao giờ buông tay.


“Nguyệt, em có nghĩ rằng, tất cả những gì chúng ta đã trải qua đều dẫn đến khoảnh khắc này không?” anh hỏi, giọng anh trầm ấm.


“Em nghĩ vậy,” cô đáp, đôi mắt cô dịu dàng nhìn anh. “Và em biết rằng, em chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn hơn về một điều gì đó như lúc này.”


“Anh cũng vậy,” anh nói, ánh mắt anh ánh lên sự chân thành. “Và anh biết rằng, bất kể con đường phía trước ra sao, anh vẫn muốn đi cùng em.”


Cô khẽ dựa vào anh, cảm nhận sự vững chãi trong vòng tay anh. Trong lòng cô, không còn chỗ cho những lo lắng hay sợ hãi. Thay vào đó, là một niềm tin mãnh liệt vào tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.


Đêm ấy, khi cô trở về nhà, cô mở cuốn sổ tay mà anh đã tặng từ rất lâu trước đây. Những dòng chữ trên từng trang giờ đây mang một ý nghĩa mới – không chỉ là những kỷ niệm, mà còn là lời nhắc nhở rằng cô đã tìm thấy người mà cô muốn đồng hành suốt đời. Cô đặt 乃út xuống, viết những dòng chữ đầu tiên cho chương mới trong cuộc đời mình:


“Thiên Vũ, em đồng ý cùng anh viết tiếp câu chuyện này. Không phải vì em tin rằng mọi thứ sẽ luôn suôn sẻ, mà vì em biết rằng, với anh, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.”

Novel79, 22/12/2024 22:34:15

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện