Thành phố bước vào những ngày đông cuối cùng, khi cái lạnh nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp đầu xuân. Cảm giác tươi mới len lỏi vào từng con phố, từng ngôi nhà, mang theo một hy vọng về những khởi đầu mới. Với Khả Nguyệt, khoảng thời gian này cũng đánh dấu một cột mốc quan trọng: dự án của cô đã hoàn tất và nhận được nhiều lời khen ngợi từ đồng nghiệp lẫn giới chuyên môn. Điều này không chỉ là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của cô, mà còn là nguồn cảm hứng để cô tin vào khả năng của chính mình.
Buổi sáng hôm ấy, khi cô vừa chuẩn bị thưởng thức tách trà nóng, điện thoại cô rung lên. Là một tin nhắn từ Thiên Vũ: “Chào buổi sáng, cô gái mạnh mẽ của anh. Hôm nay em có kế hoạch gì chưa?”
Cô mỉm cười, trả lời ngay: “Chưa có gì đặc biệt. Anh có ý tưởng gì thú vị không?”
Anh nhắn lại rất nhanh: “Anh có một bất ngờ cho em. Anh sẽ đón em lúc 10 giờ nhé.”
Dòng tin nhắn khiến cô vừa tò mò vừa háo hức. Anh luôn biết cách làm cô bất ngờ bằng những ý tưởng đầy sáng tạo và chu đáo. Cô nhanh chóng chuẩn bị, chọn một bộ váy nhẹ nhàng và một chiếc áo khoác mỏng phù hợp với tiết trời.
Đúng 10 giờ, Thiên Vũ xuất hiện trước cửa nhà cô. Anh cầm theo một bó hoa nhỏ, đơn giản nhưng tươi tắn, giống như chính nụ cười của anh. Cô khẽ bật cười khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô ánh lên niềm vui khó giấu.
“Chào em,” anh nói, đưa bó hoa cho cô. “Hôm nay, anh muốn đưa em đến một nơi đặc biệt.”
“Lại là một bất ngờ sao?” cô hỏi, giọng cô pha chút tinh nghịch.
“Đúng vậy,” anh đáp, ánh mắt anh ánh lên sự háo hức. “Nhưng anh tin rằng em sẽ thích.”
Họ cùng lên xe, và anh lái xe ra khỏi thành phố. Dọc đường, anh kể cho cô nghe về những câu chuyện nhỏ ở bệnh viện, về những bệnh nhân đã khiến anh vừa đau lòng vừa cảm phục. Cô lắng nghe, thỉnh thoảng bật cười hoặc chia sẻ cảm nghĩ của mình. Mỗi câu chuyện của anh đều khiến cô cảm nhận rõ hơn sự tận tâm và dịu dàng trong con người anh.
Sau hơn một giờ, chiếc xe dừng lại trước một cánh đồng hoa rộng lớn. Khung cảnh trước mắt khiến cô không thể không thốt lên kinh ngạc. Những bông hoa cẩm tú cầu trải dài đến tận chân trời, tạo nên một biển màu xanh nhạt, dịu dàng và thơ mộng.
“Thiên Vũ… nơi này thật đẹp,” cô nói, ánh mắt cô không giấu được sự thích thú. “Làm sao anh tìm được nơi này?”
“Anh nghe một người bạn kể về nó,” anh đáp, mỉm cười. “Và anh nghĩ rằng, không nơi nào phù hợp hơn để đưa em đến.”
Họ bước chậm rãi trên con đường mòn giữa cánh đồng hoa. Cô không ngừng nhìn ngắm những bông hoa xung quanh, chạm nhẹ vào những cánh hoa mềm mại. Cảm giác yên bình bao trùm lấy cô, như thể mọi lo toan trong cuộc sống đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Khi họ dừng chân bên một băng ghế gỗ nhỏ, anh mở chiếc giỏ mang theo, lấy ra một vài món ăn nhẹ và một chai rượu vang. Cô khẽ bật cười, ngạc nhiên trước sự chuẩn bị chu đáo của anh.
“Anh đã lên kế hoạch cho tất cả điều này từ khi nào vậy?” cô hỏi, ánh mắt cô đầy vẻ tò mò.
“Anh không nhớ nữa,” anh đáp, nụ cười nhẹ hiện trên môi. “Anh chỉ biết rằng, anh luôn muốn làm em vui.”
Họ ngồi đó, thưởng thức những món ăn đơn giản nhưng đầy ấm áp. Cô kể cho anh nghe về những dự định mới, những ý tưởng mà cô muốn thực hiện trong thời gian tới. Anh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc đưa ra những lời khuyên chân thành. Với anh, mỗi lời cô nói đều mang ý nghĩa đặc biệt, bởi chúng là một phần trong hành trình mà họ cùng nhau xây dựng.
Khi ánh mặt trời dần nghiêng về phía chân trời, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn.
“Nguyệt,” anh khẽ gọi, giọng anh trầm ấm. “Anh có điều này muốn nói với em.”
“Gì vậy?” cô hỏi, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò.
“Anh biết rằng, chúng ta đã trải qua rất nhiều thử thách để đến được ngày hôm nay,” anh nói. “Và anh muốn em biết rằng, em không chỉ là người mà anh yêu, mà còn là người mà anh muốn gắn bó suốt đời.”
Cô khựng lại trong giây lát, trái tim cô đập mạnh hơn. “Thiên Vũ, anh đang nói…”
“Anh không muốn vội vã,” anh ngắt lời, ánh mắt anh ánh lên sự chân thành. “Nhưng anh muốn em biết rằng, khi em sẵn sàng, anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em. Không chỉ là người yêu, mà còn là người đồng hành trong suốt quãng đời còn lại.”
Cô không đáp ngay, nhưng đôi mắt cô đã ánh lên một sự dịu dàng mà anh chưa từng thấy. “Thiên Vũ, em không biết phải nói gì… nhưng em nghĩ rằng, em cũng cảm thấy như vậy.”
Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết rằng, họ không chỉ tìm thấy tình yêu, mà còn tìm thấy một tương lai chung, nơi mọi khó khăn đều có thể vượt qua khi họ có nhau.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.