Chương 33

Dưới Ánh Mặt Trời, Có Anh Và Em

Novel79 22/12/2024 19:30:56

Những ngày sau chuyến đi lên đồi, mọi thứ dường như trở lại nhịp sống quen thuộc, nhưng trong lòng Thiên Vũ và Khả Nguyệt, cảm giác yên bình vẫn đọng lại như dư âm ngọt ngào. Cả hai tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình, nhưng sự gắn kết và thấu hiểu giữa họ đã thêm sâu sắc. Mỗi ngày trôi qua, họ lại càng cảm nhận rõ hơn rằng, họ đang từng bước xây dựng một hành trình dài bên nhau.


Buổi sáng hôm ấy, Khả Nguyệt đang tập trung hoàn thiện nốt những bức ảnh cuối cùng của dự án, chuẩn bị gửi chúng cho một cuộc thi quốc tế mà cô được đề cử. Đây là cơ hội lớn, nhưng cũng mang lại không ít áp lực. Dù vậy, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, cô lại nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay mình – một lời nhắc nhở rằng cô không hề đơn độc.


Điện thoại cô bất ngờ rung lên, là một tin nhắn từ Thiên Vũ: “Công việc thế nào rồi? Cần anh hỗ trợ gì không?”


Cô mỉm cười, trả lời ngay: “Cũng ổn. Chỉ còn vài bước cuối cùng thôi. Anh thì sao? Có bận không?”


Tin nhắn của anh đến nhanh hơn cô nghĩ: “Lúc nào em cần, anh sẽ luôn có mặt.”


Những lời nói ngắn gọn nhưng đầy sự ấm áp ấy khiến cô như được tiếp thêm sức mạnh. Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục hoàn thiện công việc với tất cả sự tập trung và tâm huyết của mình.




Buổi chiều, khi cô vừa kết thúc công việc, tiếng chuông cửa vang lên. Khi mở cửa, cô nhìn thấy Thiên Vũ đứng đó, tay cầm một bó hoa cẩm tú cầu – loài hoa mà cô yêu thích nhất. Ánh mắt anh dịu dàng như mọi khi, nhưng hôm nay dường như còn mang theo một điều gì đó đặc biệt.


“Anh nghĩ em cần một chút gì đó để thư giãn sau khi hoàn thành công việc,” anh nói, đưa bó hoa cho cô. “Và có lẽ, em cũng cần một buổi tối thật nhẹ nhàng.”


“Anh thật sự biết cách làm người khác bất ngờ,” cô nói, cầm lấy bó hoa với nụ cười nhẹ. “Vậy buổi tối nhẹ nhàng của anh là gì?”


“Chỉ cần đi dạo và ăn tối ở đâu đó thôi,” anh đáp. “Không cầu kỳ, nhưng đủ để em cảm thấy thoải mái.”


Cô gật đầu, cảm giác hạnh phúc lan tỏa. Với cô, chỉ cần ở bên anh, bất kỳ điều gì cũng trở nên đặc biệt.




Họ cùng nhau bước trên con phố nhỏ, nơi ánh đèn đường vàng nhạt tạo nên một không gian ấm cúng. Anh kể cho cô nghe những câu chuyện hài hước từ bệnh viện, những lần anh bị đồng nghiệp trêu chọc vì lúc nào cũng nhìn điện thoại chờ tin nhắn của cô. Cô cười, ánh mắt cô lấp lánh trong ánh đèn.


“Em có biết không,” anh bất ngờ nói, giọng anh trầm xuống. “Những ngày không có em ở đây, anh đã học được cách trân trọng từng khoảnh khắc mà chúng ta có thể ở bên nhau.”


Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng. “Thiên Vũ, em cũng cảm thấy như vậy. Em đã từng nghĩ rằng, khoảng cách có thể làm chúng ta xa nhau, nhưng anh đã chứng minh rằng tình yêu không bị giới hạn bởi bất kỳ điều gì.”


Anh dừng lại, quay sang nhìn cô. “Bởi vì em xứng đáng với tất cả những nỗ lực đó,” anh nói, giọng anh đầy chân thành. “Và anh biết rằng, em cũng cảm nhận điều tương tự.”


Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong lòng cô, những cảm xúc mà cô không thể diễn tả bằng lời dâng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.




Khi họ dừng chân tại một quán ăn nhỏ, cô cảm nhận được sự bình yên đến lạ thường. Những món ăn đơn giản được phục vụ, nhưng không gian ấm cúng và sự hiện diện của anh khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo. Họ nói về những dự định cho tương lai, những điều mà cả hai muốn thực hiện cùng nhau.


“Em nghĩ rằng, chúng ta có thể đi đâu đó sau khi em hoàn thành dự án này,” cô nói, ánh mắt cô đầy sự háo hức. “Một nơi thật xa, chỉ có anh và em.”


“Anh sẵn sàng bất cứ khi nào em muốn,” anh đáp, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. “Miễn là có em bên cạnh, anh có thể đi đến bất kỳ đâu.”


Buổi tối kết thúc bằng một cái ôm thật chặt trước cửa nhà cô. Anh nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương mà cô chưa bao giờ cảm thấy mờ nhạt.


“Nguyệt, em có biết rằng, mỗi ngày anh đều cảm thấy biết ơn vì đã có em trong cuộc đời anh không?” anh khẽ nói, giọng anh trầm ấm. “Em là điều quý giá nhất mà anh từng có.”


Cô mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng. “Và em cũng cảm thấy như vậy, Thiên Vũ. Cảm ơn anh vì đã luôn ở đây, bên em.”


Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô – một cử chỉ dịu dàng nhưng chứa đựng tất cả tình yêu mà anh muốn nói. Cô không nói gì, chỉ khẽ tựa vào anh, để mặc cho khoảnh khắc ấy kéo dài thêm một chút nữa.

Novel79, 22/12/2024 19:30:56

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (18px):

Cách dòng (24px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện