Chương 32

Dưới Ánh Mặt Trời, Có Anh Và Em

Novel79 22/12/2024 19:28:37

Buổi sáng hôm sau, Khả Nguyệt thức dậy với tâm trạng nhẹ nhõm. Ánh nắng đầu ngày chiếu qua khung cửa sổ, mang lại một cảm giác tươi mới, như báo hiệu cho những khởi đầu tốt đẹp. Cô ngồi bên bàn, nhìn chiếc vòng tay Thiên Vũ tặng vào ngày hôm qua, lòng dâng lên một cảm giác yên bình mà cô đã tìm kiếm bấy lâu.


Cô nhấc điện thoại, định nhắn cho anh vài dòng, nhưng trước khi kịp viết, điện thoại rung lên với một tin nhắn từ anh: “Chào buổi sáng, cô gái của anh. Hôm nay em định làm gì?”


Cô mỉm cười, trả lời lại ngay: “Chưa có kế hoạch cụ thể. Anh có ý tưởng gì không?”


Tin nhắn đáp lại đến rất nhanh: “Anh nghĩ chúng ta nên đi đâu đó, tránh xa thành phố một chút. Em cần thư giãn sau khoảng thời gian bận rộn.”


Cô không ngần ngại đồng ý, và vài giờ sau, anh đã đến đón cô. Cả hai cùng nhau rời khỏi thành phố, tiến về một ngọn đồi nhỏ nằm ở ngoại ô, nơi được bao quanh bởi những cánh rừng và không khí trong lành.




Khi họ đến nơi, không gian yên tĩnh và mát mẻ của ngọn đồi khiến cô cảm thấy như được giải thoát khỏi mọi lo toan. Thiên Vũ trải một tấm thảm nhỏ dưới gốc cây lớn, đặt những món ăn nhẹ mà anh đã chuẩn bị sẵn. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua và nhìn ngắm khung cảnh xanh mướt trải dài trước mắt.


“Anh lúc nào cũng biết cách chọn những nơi tuyệt vời,” cô nói, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.


“Anh chỉ muốn em cảm thấy thoải mái,” anh đáp, đôi mắt dịu dàng dõi theo cô. “Em đã làm việc rất vất vả, và anh nghĩ em xứng đáng được nghỉ ngơi.”


Cô khẽ mỉm cười, cúi xuống nhấp một ngụm trà mà anh rót sẵn. “Có anh bên cạnh, em luôn cảm thấy bình yên.”


“Anh cũng vậy,” anh nói, giọng anh trầm xuống. “Mỗi khi nhìn thấy em, anh cảm thấy mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.”


Họ ngồi đó, nói về những điều giản dị trong cuộc sống – những dự định nhỏ, những ước mơ mà cả hai vẫn luôn giữ trong lòng. Cô nhận ra rằng, từ khi có anh, những điều tưởng chừng bình thường nhất cũng trở nên ý nghĩa hơn.




Buổi chiều, khi mặt trời dần xuống thấp, họ cùng nhau đi dạo trên con đường mòn dẫn Lên đ đồi. Dọc đường, họ gặp những người dân địa phương, những người bán hàng nhỏ với những món quà lưu niệm đơn giản. Thiên Vũ mua tặng cô một chiếc kẹp tóc làm từ gỗ, khắc hình một nhành hoa nhỏ. Anh nhẹ nhàng cài nó lên tóc cô, mỉm cười đầy trìu mến.


“Đẹp lắm,” anh nói, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng.


Cô khẽ cười, nhưng không giấu được niềm vui trong lòng. Cô biết rằng, những món quà nhỏ bé như thế này đều chứa đựng tất cả tình cảm chân thành mà anh dành cho cô.


Khi họ đến đỉnh đồi, mặt trời đã nhuộm vàng cả bầu trời, tạo nên một khung cảnh rực rỡ và ấm áp. Cô đứng bên anh, nhìn ra phía xa nơi thành phố nhỏ chìm trong ánh hoàng hôn, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.


“Nguyệt,” anh khẽ gọi, giọng anh trầm ấm nhưng đầy nghiêm túc.


“Ừ?” cô đáp, quay sang nhìn anh.


“Anh đã nghĩ rất nhiều về tương lai của chúng ta,” anh nói, ánh mắt anh không rời khỏi cô. “Anh muốn em biết rằng, với anh, em không chỉ là hiện tại, mà còn là cả tương lai.”


Cô khựng lại trong giây lát, trái tim cô đập mạnh hơn. “Thiên Vũ, em…”


“Anh không cần em trả lời ngay,” anh nói, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành. “Anh chỉ muốn em biết rằng, anh luôn ở đây, chờ đợi em, và sẵn sàng cùng em đi đến bất cứ đâu.”


Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ siết lấy tay anh. Trong lòng cô, một niềm tin mãnh liệt dâng lên – rằng tình yêu này không chỉ là những khoảnh khắc đẹp, mà là một hành trình dài mà cả hai đều sẵn sàng bước đi cùng nhau.




Khi họ trở về nhà, bầu trời đã tối hẳn. Ánh đèn đường chiếu sáng con phố nhỏ, tạo nên một không gian yên bình. Anh tiễn cô đến trước cửa, khẽ nắm lấy tay cô.


“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay,” cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. “Em thật sự rất trân trọng tất cả những gì anh đã làm cho em.”


“Anh sẽ luôn làm tất cả vì em,” anh đáp, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. “Bởi vì em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”


Cô nhìn anh, lòng cô tràn đầy cảm xúc mà cô không thể diễn tả bằng lời. “Chúc anh ngủ ngon, Thiên Vũ,” cô khẽ nói trước khi bước vào nhà.


“Ngủ ngon, Nguyệt,” anh đáp, đứng lại đó một lúc lâu, nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa.


Đêm ấy, khi cô ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc kẹp tóc mà anh tặng. Cô mỉm cười, mở cuốn sổ tay mà anh đã tặng từ ngày đầu tiên và viết những dòng chữ mới – những dòng chữ tràn đầy hy vọng về một tương lai mà cô biết rằng, cô sẽ không còn bước đi một mình.

Novel79, 22/12/2024 19:28:37

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện