Sau ngày hôm ấy, không khí giữa Thiên Vũ và Khả Nguyệt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Dù những bận rộn trong công việc của cả hai vẫn không ngừng, nhưng họ đều biết cách dành cho nhau những khoảnh khắc yên bình và trọn vẹn. Mỗi tin nhắn, mỗi cuộc gọi, mỗi lần gặp gỡ đều như một sợi dây vô hình, gắn kết họ lại gần nhau hơn.
Một buổi sáng se lạnh, Khả Nguyệt thức dậy với một cảm giác đặc biệt. Hôm nay là ngày cô hoàn thành dự án mà cô đã dồn hết tâm huyết trong suốt một năm qua. Đây không chỉ là cột mốc trong sự nghiệp của cô, mà còn là minh chứng cho những nỗ lực và sự kiên trì của chính cô. Cô nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi nhà, lòng tràn đầy hy vọng và tự hào.
Tại phòng triển lãm, cô gặp các cộng sự, những người đã đồng hành cùng cô trong dự án này. Tất cả mọi người đều bận rộn với những công đoạn cuối cùng, từ sắp xếp ảnh đến kiểm tra ánh sáng và âm thanh. Dù mọi thứ có chút hỗn loạn, nhưng trong lòng cô vẫn dâng lên một niềm vui khó tả – cảm giác được nhìn thấy thành quả của mình hiện diện một cách rõ ràng và sống động.
Khi buổi triển lãm bắt đầu, không gian nhanh chóng đông đúc với những khách tham quan. Các bức ảnh được trưng bày tinh tế, kể lại những câu chuyện đầy cảm xúc mà cô và đội ngũ đã cố gắng truyền tải. Cô mỉm cười, cảm nhận được sự hứng thú và tán thưởng từ những ánh mắt xung quanh. Nhưng trong lòng, cô vẫn mong ngóng một người.
Không lâu sau, ánh mắt cô dừng lại ở cánh cửa ra vào, nơi Thiên Vũ vừa bước vào. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu tối, dáng vẻ trầm ổn nhưng vẫn toát lên sự cuốn hút. Ánh mắt anh tìm kiếm cô giữa đám đông, và khi nhìn thấy cô, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi anh – nụ cười khiến cô cảm thấy tất cả sự căng thẳng trong lòng tan biến.
Anh bước đến gần, ánh mắt anh không rời khỏi cô. “Chào em,” anh nói, giọng anh trầm ấm. “Anh nghĩ rằng hôm nay, em cần có anh ở đây.”
“Anh lúc nào cũng biết cách xuất hiện đúng lúc,” cô đáp, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. “Cảm ơn anh vì đã đến.”
“Anh không thể bỏ lỡ ngày quan trọng của em,” anh nói. “Em đã làm rất tốt, Nguyệt. Anh thật sự tự hào về em.”
Những lời nói ấy khiến cô khẽ đỏ mặt, nhưng lòng cô tràn đầy hạnh phúc. Sự hiện diện của anh, dù chỉ là một khoảnh khắc, cũng đủ để cô cảm thấy rằng mọi nỗ lực của mình đều xứng đáng.
Buổi tối, sau khi triển lãm kết thúc, họ cùng nhau bước dọc trên con phố nhỏ gần đó. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu sáng con đường lát đá, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng không kém phần lãng mạn. Cô bước bên anh, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh nắm lấy tay cô.
“Em có nhớ không,” anh bất ngờ nói, giọng anh khẽ trầm xuống. “Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng là một buổi tối thế này.”
“Nhớ chứ,” cô đáp, giọng cô mang chút hoài niệm. “Anh đã làm rơi cuốn sổ tay, và em phải nhặt nó giúp anh. Lúc đó, em đã nghĩ rằng anh là một người khá vụng về.”
“Và anh đã nghĩ rằng em là người lạnh lùng nhất mà anh từng gặp,” anh bật cười. “Nhưng em biết không, chính sự lạnh lùng ấy lại khiến anh muốn ở bên em nhiều hơn.”
Cô khẽ cười, nhưng ánh mắt cô ánh lên sự dịu dàng. “Có lẽ đó là định mệnh,” cô nói. “Và em nghĩ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ tìm thấy nhau.”
“Đúng vậy,” anh đáp, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn. “Và anh muốn chúng ta luôn ở bên nhau, không chỉ bây giờ, mà mãi mãi.”
Cô không đáp ngay, chỉ siết chặt tay anh hơn. Trong lòng, cô biết rằng, tình yêu này không chỉ là cảm xúc thoáng qua, mà là sự kết nối sâu sắc đã được xây dựng qua thời gian và những thử thách.
Họ dừng lại trước cửa nhà cô, nơi ánh đèn vàng dịu dàng chiếu sáng. Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành. “Nguyệt, anh muốn hỏi em một điều.”
“Điều gì?” cô hỏi, ánh mắt cô thoáng chút tò mò.
“Liệu em có sẵn sàng để chúng ta bắt đầu một hành trình mới không?” anh nói, giọng anh đầy cảm xúc. “Anh không vội, nhưng anh muốn em biết rằng, anh đã sẵn sàng để đi cùng em đến cuối con đường.”
Cô khựng lại trong giây lát, nhưng rồi mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhưng chứa đựng tất cả tình yêu và sự tin tưởng mà cô dành cho anh. “Em nghĩ rằng, em cũng sẵn sàng,” cô nói, giọng cô nhỏ nhưng chắc chắn. “Miễn là chúng ta cùng nhau.”
Câu trả lời của cô khiến anh khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy hạnh phúc. Anh biết rằng, cuối cùng, họ đã thực sự tìm thấy nhau – không chỉ trong tình yêu, mà còn trong một tương lai mà cả hai đều mong đợi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.